Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 156: Cái này mẹ nó sống sờ sờ biến thái a!

Chương 156: Cái này mẹ nó đúng là một tên biến thái sống sờ sờ!
Và ngay lập tức, Bạch Uyên đang ngủ say bỗng nhiên bật dậy, tung ngay một cú đá xoáy ba ngàn sáu trăm độ...
Cũng chính là mười cú đá liên hoàn...
Nữ quỷ không kịp phản ứng, ăn trọn một trận đá, đầu bị đá đến lệch cả sang một bên, đã có chút nứt ra...
“Ngươi mẹ nó là nữ quỷ, nửa đêm trộm vào phòng nam ngủ, làm trò biến thái à?!” Bạch Uyên tiện tay vơ lấy đầu người quỷ ở bên cạnh, trực tiếp xông về phía nữ quỷ, lúc này đầu óc nữ quỷ đã có chút mơ màng, nó còn chưa kịp làm gì đã phải hứng chịu một trận mưa đòn dữ dội, còn kèm theo lời công kích sắc bén...
“Cho mày choáng váng làm biến thái này!” “Trên người toàn mùi rác rưởi, cống rãnh các kiểu, mẹ nó ngươi là nữ quỷ có thể yêu sạch sẽ tí được không?!” “Thật sự là làm mất mặt Quỷ giới!” Nghe Bạch Uyên công kích, nữ quỷ hét lên một tiếng, sự phẫn nộ tột cùng không ngừng xông lên não, mẹ nó ngươi còn dám nói lời đó?!
Ngay lúc này, tâm thần Bạch Uyên khẽ động, một luồng khí tức âm lãnh xâm nhập vào cơ thể đối phương, làm chậm tốc độ linh hoạt của nó, Phanh phanh phanh!
Tay hắn cầm đầu người quỷ, điên cuồng đập vào người đối phương, kèm theo những cơn đau khiến nữ quỷ rên la thảm thiết, vừa tức giận vừa đau đớn...
Đủ mọi cảm xúc lẫn lộn ập đến khiến thực lực của nó trong giây lát tụt xuống mức thấp nhất...
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, nữ quỷ đã bị trọng thương, nếu vào thời kỳ đỉnh cao, nó hoàn toàn có thể đối đầu với Bạch Uyên, dù sao quỷ linh trong trường học nhiều như vậy, mà nó vẫn dám tìm đến cửa, cho thấy thực lực của nó. Chẳng qua hiện tại, âm khí của Bạch Uyên, đầu người quỷ kèm theo những cơn đau, cộng thêm cảm xúc của bản thân...
Đủ loại hiệu ứng xấu dồn vào, khiến thực lực của nó tự nhiên suy giảm, chỉ có thể biến thành đối tượng bị đánh...
“Không ổn... Phải chạy thôi...” Lúc này trong lòng nữ quỷ xuất hiện nỗi sợ hãi, nó biết cứ tiếp tục sẽ bị đánh chết tươi...
Thật ra điều này còn chưa đủ để kích phát nỗi sợ của nó, nhưng nghĩ đến việc nếu mình chết trong tay tên biến thái này, quỷ mới biết di thể sẽ bị ném vào chỗ dơ bẩn nào...
Giày thêu bẩn thôi nó còn khó mà chấp nhận được, huống chi là bản thân mình...
Một giây sau, trên đôi giày thêu của nữ quỷ nổi lên một luồng sức mạnh kỳ dị, sau đó nó liền biến mất khỏi vị trí đó, rời khỏi ký túc xá của Bạch Uyên...
Bạch Uyên đang hăng hái đánh thì khẽ giật mình, trong mắt thoáng chút ngạc nhiên, đối phương vậy mà cưỡng ép thoát khỏi sự khống chế của hắn?
“Hả? Quỷ kỹ sao?” Bạch Uyên nhíu mày, ngược lại cũng không thấy bất ngờ, xem ra quỷ kỹ của con quỷ này thiên về kiểu bảo mệnh...
Nhưng hắn cũng không vội, mà là khẽ động tâm thần, cảm ứng âm khí trong cơ thể đối phương, vừa rồi lúc ra tay, hắn đã rót âm khí của mình vào, giúp hắn dễ dàng khóa vị trí của đối phương, giống như trước kia tìm quỷ quay đầu.
Ánh mắt hắn khẽ động, sau đó liền lao ra khỏi ký túc xá, xuống thẳng lầu dưới...
Lúc này dưới hành lang, một đôi giày thêu đang chạy thục mạng, nhưng nó còn chưa chạy được bao xa, sau lưng đã truyền đến giọng nói như ác ma:
“Ta... Tìm thấy ngươi rồi!” Nữ quỷ không nhịn được run lên, ngay sau đó bị đầu người quỷ bay tới đập trúng, nó cố nén cơn đau dữ dội, vẫn tiếp tục chạy trốn, “Còn muốn chạy?!” Bạch Uyên lập tức tiến lên, túm lấy đầu người quỷ liên tục tấn công bạo lực, động tĩnh lớn cũng đánh thức các quỷ linh trong ký túc xá, dù sao giấc ngủ của họ luôn không sâu, chủ yếu là để đề phòng lệ quỷ xuất hiện.
“Nửa đêm không ngủ được, làm cái gì thế?!” Một nam sinh cau mày mở cửa phòng ra, nhưng lời vừa nói ra, vẻ mặt liền đờ đẫn, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy dưới ánh trăng nhợt nhạt, Bạch Uyên đang xách đầu người quỷ, nở nụ cười như ác ma, đánh đấm liên hồi vào khoảng không...
“Bạch... Bạch ca...” Nam sinh cười gượng một tiếng, nhưng trong lòng thì chửi thầm:
“Nửa đêm không ngủ được, quả nhiên là thần kinh...” Nhưng rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu la của nữ quỷ, “Hả? Có quỷ?!” Nam sinh chấn động, sau đó đã nhìn thấy đôi giày thêu dưới đất, Bạch Uyên không phải đánh vào khoảng không mà là đang đuổi tà ma?!
Lúc này, từng cánh cửa phòng ký túc xá liên tiếp mở ra, đám quỷ linh sinh thò đầu ra, cũng há hốc mồm nhìn cảnh này, “Má ơi, đôi giày thêu kia hình như đúng là một con lệ quỷ...” “Bạch Uyên đây là đang đánh quỷ hả? Có cần bạo lực thế không...” “Đối phó lệ quỷ mà đơn giản vậy sao?!” Ai nấy cũng đều há hốc miệng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, chuyện này và những gì họ trải qua khi thi hành nhiệm vụ linh dị hoàn toàn không cùng một kiểu...
Bọn họ tuy là những quỷ linh sư, nhưng khi làm nhiệm vụ đều cẩn thận từng li từng tí, thậm chí phải cố gắng điều chỉnh tâm trạng, vì sợ lộ ra sơ hở, cảnh tượng trước mắt mang đến cho họ một cú sốc cực lớn, thêm vào đó là tiếng kêu rên của lệ quỷ bên tai, nghe thê lương thảm thiết, trong phút chốc, trong lòng họ trào lên một câu hỏi giống nhau:
Cái này mẹ nó rốt cuộc ai là quỷ vậy...
“Cho mày choáng chạy à!” Bạch Uyên không để ý đến ánh mắt của mọi người, tự mình đánh đập nữ quỷ, rất nhanh, đối phương đã không còn sức phản kháng, ngực của Bạch Uyên nổi lên một tấm mặt quỷ, bất quá bị quần áo che chắn nên không bị lộ, hắn nhìn ánh mắt của mọi người, đương nhiên không định thôn phệ tại chỗ, “Được rồi, mọi người về ngủ đi.” Bạch Uyên một tay kéo đôi giày thêu của nữ quỷ, trực tiếp lôi nó đi...
Nữ quỷ đã bị thương nặng, linh thể tự nhiên cũng hiện ra, toàn thân loang lổ máu tươi, trông vô cùng thê thảm, “...” Đám người nhìn hình ảnh Bạch Uyên lôi đi lệ quỷ hung tàn, không nhịn được nuốt nước bọt, bây giờ họ mới biết, tên này lúc đánh người, thật ra rất dịu dàng...
Ba người Tưởng Dương đứng xem cũng có chung cảm giác kinh hồn bạt vía, may mà Bạch Uyên không coi bọn họ như lệ quỷ...
Cái này mẹ nó đúng là một tên biến thái sống sờ sờ!
Rất nhanh, Bạch Uyên kéo nữ quỷ về phòng ký túc xá của mình...
Đám người nhìn nhau, vẫn cảm thấy mộng ảo vô cùng, chỉ có những vệt máu chói mắt còn vương trên hành lang nhắc nhở họ, đây không phải mơ...
Ngay lúc này, một tiếng kêu rên đầy sợ hãi tột cùng vang vọng trong ký túc xá, khiến ai nấy cũng phải run lên...
Bạch Uyên đối với con quỷ kia, rốt cuộc đã làm cái gì...
Ở đây mỗi người đều đã từng làm nhiệm vụ linh dị, tố chất tâm lý đương nhiên không phải người thường có thể sánh bằng, nhưng bây giờ, trong lòng bọn họ lại tràn đầy nỗi sợ hãi, âm thầm quyết định, có chết cũng không dây vào Bạch Uyên...
Cho dù thực lực của họ có tăng lên, cũng tuyệt đối không muốn đánh cược với Bạch Uyên, đây chẳng phải là tự tìm chết sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận