Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 159: Sương mù

Chương 159: Sương mù Một giờ sau, Bạch Uyên lên tàu hỏa, đến thành phố Đại Phàm.
Đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên rời khỏi thành phố Bình An của mình, trong mắt thoáng có chút mới lạ.
Nhưng hiện giờ hắn không có thời gian du ngoạn, trực tiếp bắt một chiếc xe, đi thẳng đến nơi cần đến.
“Sư phụ, đến khu biệt thự ven sông trung tâm.”
“Hả?” Tài xế taxi khẽ giật mình, đây chính là khu nhà giàu của Đại Phàm.
“Cậu trai về nhà à?”
“Không, tôi đến bên đó khảo sát địa hình, xem tình hình.”
“??” Tài xế ngẩn người, bây giờ người ta đã không thèm giấu giếm như vậy sao?
Bạch Uyên không để ý, hắn thật sự là đi xem tình hình trước, xem làm thế nào để cứu Lưu Bán Tiên.
“Biệt thự ven sông......” Hắn lẩm bẩm, vừa rồi trên tàu hỏa đã tìm kiếm thông tin liên quan.
Người có thể ở chỗ đó, không giàu thì cũng có quyền, đối phương có thể đặc biệt mời Lưu Bán Tiên từ nơi khác đến xem phong thủy, đương nhiên có thể thấy là gia đình không hề tầm thường.
“Nhưng mà danh tiếng của lão Lưu lớn vậy sao?” Bạch Uyên sờ cằm, lại có chút bất ngờ, dù sao nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy Lưu Bán Tiên ra khỏi thành phố Bình An.
Rất nhanh, Bạch Uyên xuống xe, đến gần chỗ cần đến. Nơi này tuy là khu trung tâm thành phố, nhưng xung quanh lại khá yên tĩnh, hơn nữa còn dựa vào một hồ nước nhân tạo, chỉ cần nhìn khung cảnh xung quanh tao nhã, đã thấy giá nhà ở đây không hề rẻ.
“Là chỗ này sao?” Bạch Uyên đứng trên đường bên ngoài khu biệt thự. Lúc này tuy là giờ cao điểm buổi sáng, nhưng người qua lại xung quanh không nhiều, hắn không để ý đến những người đi đường, mà nhìn vào bên trong khu biệt thự, bắt đầu bí mật quan sát. Hắn cứ đi qua đi lại trên đường, ánh mắt của mọi người cũng dần bị hắn thu hút. Người này trông thật giống như đang khảo sát địa hình vậy...
“Không thích hợp......” Bạch Uyên không để ý ánh mắt của những người khác, vẫn nhìn chằm chằm khu biệt thự trước mắt. Và lúc này hắn cũng phát hiện ra manh mối. Dù nhìn từ bên ngoài, bên trong rất yên tĩnh, không hề thấy bất kỳ dấu vết linh dị nào. Nhưng vấn đề ở chỗ, quá mức yên tĩnh. Trong khoảng thời gian hắn đi tới đi lui, vậy mà không ai ra vào. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, là một khu dân cư cao cấp, vậy mà ngay cả bảo vệ gác cổng cũng không có?
“Toàn bộ khu biệt thự đều có vấn đề sao?” Bạch Uyên nhíu mày, trong mắt có chút suy tư.
Hắn trực tiếp đi đến lối vào, đang chuẩn bị bước vào thì bị người gọi lại, “Phiền chút, chờ một chút.”
“Hả?” Bạch Uyên ngẩn người, quay đầu lại nhìn, thấy có 3 người từ xa chậm rãi đi tới, vừa đi vừa đánh giá Bạch Uyên.
Lúc này, một người đàn ông trọc đầu cầm đầu lên tiếng:
“Ngươi đến cứu người?”
“......” Bạch Uyên không trả lời, mà đánh giá 3 người. Từ người bọn hắn phát hiện một luồng hơi thở linh dị. 3 Quỷ Linh Nhân?
Hắn suy tư một chút, sau đó gật đầu coi như trả lời.
“Ngươi là Quỷ Linh Nhân?”
“Không phải.” Bạch Uyên ngược lại lắc đầu thành thật, nếu hắn nói phải, đối phương chắc chắn sẽ bắt hắn lộ ra quỷ vật mình phối hợp, một chút sẽ lộ thân phận, nhưng hắn vẫn không muốn để đối phương coi mình là người bình thường, bèn nói thêm:
“Nhưng ta có thể đối phó với quỷ.”
“Thôi đi cha.” 3 người ngẩn người, rồi bật cười, “Mấy thứ máu chó đen của các ngươi đối với lệ quỷ cao cấp thì có tác dụng gì.” Rõ ràng, bọn hắn hiểu lầm Bạch Uyên là một người bình thường nhờ vào vũ khí môi giới.
“” Bạch Uyên khẽ giật mình, lại không giải thích gì nữa.
“Bọn ta cũng đến cứu người.” Một cô gái cười nói, người trong khu biệt thự này không giàu thì cũng có quyền, ít nhất là tầng lớp thượng lưu ở thành phố Đại Phàm, quen biết vài Quỷ Linh Nhân cũng không có gì lạ.
Lúc này, cô gái đó lại nói:
“Bên trong rất có thể xuất hiện lệ quỷ, nếu ngươi không ngại, có thể đi chung với bọn ta, cũng tốt mà chiếu ứng lẫn nhau.” Thực tế, 3 người này cũng không quen biết nhau, nhưng vì e ngại lệ quỷ bên trong, ngược lại tự phát tổ đội với nhau.
Tuy rằng bọn họ đều là một mình, nhưng vì là Quỷ Linh Nhân dân gian, dù là chiến lực hay tâm lý tố chất đều không bằng học sinh ban đặc cấp. Tổ đội giải quyết sự kiện linh dị mới là cách thường dùng của Quỷ Linh Nhân dân gian.
“Vậy được.” Bạch Uyên nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Lúc này, 4 người cùng nhau đi đến lối vào khu biệt thự. Tuy có vẻ giống một đội, nhưng 3 người lại đứng phía sau, mơ hồ dồn Bạch Uyên lên phía trước.
Rõ ràng, 3 người này tổ đội với Bạch Uyên, không phải vì cái gọi là chiếu ứng lẫn nhau, chỉ là muốn Bạch Uyên đi dò đường thay bọn họ.
Dù sao hắn chỉ là người thường mà thôi.
“Nhóc, đi thôi.” Giọng tên trọc đầu có chút ra lệnh. Bạch Uyên nhíu mày, trên mặt không để ý, nhưng trong lòng đã ghi nhớ. Loại người này sau này nhất định phải bị đánh một trận!
Vì cửa ra vào không có bảo vệ, 4 người dễ dàng vào bên trong khu biệt thự. “Có chút kỳ quái......” Bạch Uyên vừa bước vào đã cảm nhận một luồng hơi thở linh dị. Hơn nữa bốn phía yên tĩnh đến lạ, dường như cả âm thanh trên đường cũng bị ngăn cách. 3 người kia cũng có cảm giác tương tự, gọi ra quỷ vật phối hợp của mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
“Bọn ta muốn đến ba tòa nhà kia, ngươi đi trước!” Lúc này, tên trọc đầu lại lên giọng sai bảo. Nơi Bạch Uyên cần đến cũng ở đó, đương nhiên không có gì để nói thêm. Theo bảng chỉ đường bên cạnh bãi cỏ, 4 người thẳng hướng nơi cần đến.
Thời gian trôi qua, xung quanh dần trở nên yên tĩnh như tờ, tiếng người đi đường hoàn toàn bị ngăn cách, tựa như bước vào một nơi không người. “Mỗi căn biệt thự đều không có người sao?” Bạch Uyên nhíu mày, trong mắt có suy nghĩ, “Tình hình gì đây?! Toàn bộ người trong khu biệt thự gặp chuyện không may sao?!” Tên trọc đầu cầm đầu tỏ vẻ nóng nảy, nhưng sâu trong mắt lại có chút bất an. Sự yên tĩnh đến rợn người này khiến người ta sinh ra sợ hãi, và ngay lúc này, Bạch Uyên đột nhiên dừng bước, “Nhóc, chần chừ gì thế?!” Tên trọc đầu vốn bất an, bây giờ thấy Bạch Uyên vô cớ dừng lại thì không nhịn được quát lớn.
“Sương mù lên rồi!” Bạch Uyên ánh mắt bình tĩnh, nhìn về phía trước.
3 người ngẩn người, sau đó nhìn thấy trong khu biệt thự vốn chim hót hoa nở, quả nhiên bắt đầu xuất hiện từng sợi sương trắng. Chỉ trong nháy mắt, sương mù đã nổi lên bao phủ bốn phía, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của bọn họ. “Chết tiệt, lúc này lại sương mù?!” Tên trọc đầu giật mình, chửi thề: “Sớm biết thế đã xem dự báo thời tiết rồi.”
“Xem thời tiết gì?” Lúc này, trong tổ ba người, chàng trai đeo kính cận tỏ ra tỉnh táo, nói:
“Bây giờ là giữa trưa, sao lại có sương mù chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận