Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 40: Ca môn cắn thuốc liền xong việc. . .

Chương 40: Mấy anh bạn chỉ cần cắn thuốc là xong chuyện. . .
Không ai từng nghĩ tới, một con quỷ linh nhân, một đội đặc chủng, vậy mà cùng một ngày, bị cùng một học sinh đánh gãy xương. . .
Mà lúc này, xem như đầu sỏ gây ra chuyện, Bạch Uyên lại hoàn toàn không để ý, hắn thoải mái nằm dưới bóng cây, còn ăn kem nữa, hoàn toàn khác biệt so với những người đang đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời. . .
Qua mấy lần ra tay gần đây, Bạch Uyên đã có một nhận thức đơn giản về sức mạnh của mình.
Bây giờ xem ra, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của hắn. . .
"Thảo nào hôm đó bước chân quỷ kêu thảm thiết như vậy. . ."
Nếu là người bình thường, cho dù có máu gà trống làm môi giới, cũng khó có thể đánh bước chân quỷ trọng thương, càng không cần nói là đánh chết tươi.
"Cắn thuốc là mạnh. . ."
Bạch Uyên liếm môi một cái, đồng thời nhìn phía lồng ngực của mình, càng mong đợi loại thuốc do bước chân quỷ chế thành. . .
"Bạch ca!"
Ngay lúc này, một giọng nói từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy Chu Hàn một đường chạy chậm, đồng thời trong tay cẩn thận cầm thứ gì đó.
"Tiểu Hàn."
Bạch Uyên nhướn mày, nháy mắt liền có một nụ cười.
"Bạch ca, anh quỷ tinh thật."
Chu Hàn đưa tay ra, chỉ thấy trên tay hắn đang có hai viên thủy tinh nhỏ hình tròn trong suốt, "Đây chính là mười vạn một viên quỷ tinh ư?"
Bạch Uyên cẩn thận cầm lấy, nháy mắt liền phát giác được một luồng khí tức âm hàn tương tự lệ quỷ, bất quá mặt quỷ trong ngực hắn không có cảm giác ấm áp, chứng tỏ thứ này không phải là lệ quỷ.
"Không sai."
Chu Hàn gật đầu một cái, nói: "Dựa theo quan phương giải thích, chỉ cần ăn hết nó, liền có thể tăng thêm quỷ linh lực trong cơ thể."
"Được, ta đi toilet một chuyến."
"Hả?"
Chu Hàn thoáng giật mình, tiếp đó sắc mặt liền trở nên quái dị vô cùng, đó là chỗ ăn đồ ư?
"Anh, nói thật, chúng ta có chút vũ nhục quỷ tinh. . ."
". . ."
Bạch Uyên im lặng không nói, giải thích: "Có một số việc, ta không muốn để cho ngươi trông thấy."
Nói xong, hắn quay người liền đi thẳng về phía toilet.
"Loại chuyện này, quả thật là không muốn để người khác thấy. . ."
Chu Hàn lẩm bẩm một mình, chẳng lẽ cường giả đều có một vài sở thích biến thái không muốn người khác biết?
Bạch Uyên cũng không để ý suy nghĩ của Chu Hàn, hứng thú liền đi tới toilet, "Mấy anh bạn, thêm đồ ăn!"
Hắn cầm quỷ tinh trong tay, hướng về lồng ngực của mình đến gần, nhưng mà, mặt quỷ trong cơ thể cũng không có bất kỳ thay đổi, căn bản không có xuất hiện. . .
"Không ăn?"
Bạch Uyên ngẩn ra, lẩm bẩm:
"Kén ăn như vậy sao? Thật sự chuyên chọn lệ quỷ thôi hả?"
Hắn thầm mắng một câu, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, mặt quỷ không ăn quỷ tinh, mà bản thân hắn ăn quỷ tinh tác dụng cũng không lớn, cuối cùng hắn chỉ là người bình thường, trong cơ thể không có quỷ linh lực.
"Tiểu Hàn, quỷ tinh bán cho ngươi."
Bất đắc dĩ, trở lại thao trường, Bạch Uyên chỉ có thể đưa nó cho Chu Hàn.
"Thật?"
Chu Hàn nghe vậy vui mừng, vội vã cẩn thận thu vào, đồng thời nói:
"Anh, về nhà em liền nhờ người nhà chuyển tiền, hai cái hai mươi vạn!"
"Ba mẹ ngươi không phản đối chứ?"
Bạch Uyên nhướn mày, đây cũng không phải là một con số nhỏ, cho dù cha mẹ Chu Hàn là làm ăn, e rằng cũng có chút đau lòng.
"Không có việc gì, ba mẹ em tuyệt đối ủng hộ em!"
Chu Hàn khoát tay, giọng nói tràn đầy khẳng định.
Cha mẹ hắn sớm đã ý thức được sự kiện linh dị khủng bố tính, mà khi nghe được con trai là quỷ linh nhân, thậm chí có chút hưng phấn đến ngất xỉu, tự nhiên sẽ tập hợp toàn lực của gia đình để bồi dưỡng hắn.
Cuối cùng, đây là vấn đề liên quan đến cả nhà sinh mệnh.
"Vậy là tốt rồi."
Bạch Uyên gật đầu một cái, chỉ cần cầm hai mươi vạn này, dạo gần đây hắn không cần lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc nữa.
"Xem ra có thể toàn lực đập quỷ. . ."
Ngay lúc hắn suy nghĩ, Chu Hàn lần nữa mở miệng:
"Đúng rồi, Bạch ca, anh có thẻ ngân hàng không? Em kêu bọn họ chuyển khoản, an toàn hơn, cuối cùng giờ thế đạo không được thái bình."
"Ừm. . ."
Bạch Uyên ngẩn ra, nói tiếp: "Ta bây giờ đi làm một cái, đợi ta làm xong lại chuyển khoản cho anh."
"Bây giờ? Anh không phải lên khóa huấn luyện à?"
"Giáo quan đánh không lại ta, tất nhiên không cần lên."
". . ."
Chu Hàn khẽ nhếch miệng, nhưng mà vừa nghĩ tới cảnh tượng đối phương hành hung lệ quỷ hôm kia, thoáng cái lại bình thường trở lại. . .
Lệ quỷ còn bị đánh chết, giáo quan tự nhiên cũng chẳng là gì. . .
"Vậy em đi về trước lên lớp."
Chu Hàn phất phất tay, trước khi đi lại nghiêm túc nói:
"Bạch ca, cảm ơn anh."
Bây giờ, độ quan trọng của quỷ tinh khỏi nói cũng biết, chỉ có quan phương mới nắm giữ, cho dù có tiền cũng không mua được.
Bạch Uyên gật đầu, một mình rời khỏi trường học.
. . .
Trung tâm thương mại Bình An, "Vừa khéo mua cái điện thoại mới. . ."
Bạch Uyên lẩm bẩm, lần trước Lý Tử Trần ba người gom góp cho hắn ba vạn nguyên, mua điện thoại di động dư sức.
Vừa mới đi vào cửa hàng điện thoại, chỉ thấy một nam tử cầm điện thoại rời khỏi cửa hàng, đồng thời miệng lầm bầm, một bộ tức giận vô cùng.
"Nóng nảy thế?"
Bạch Uyên nhướn mày, ngược lại cũng không để ý.
Mà khi hắn đi đến quầy hàng, chỉ thấy nhân viên bán hàng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Sao vậy?"
Trên mặt Bạch Uyên có chút hiếu kỳ, hắn thích xem náo nhiệt nhất. . .
"Cậu em, cậu không biết, người này thật sự có chút kỳ lạ, mới mua điện thoại đã đòi trả lại."
"Đây không phải bình thường sao? Điện thoại có vấn đề thì trả lại chứ còn làm gì?"
Bạch Uyên tự nhiên đứng trên góc độ người tiêu dùng, đồng thời trong lòng hắn cũng có chút cảnh giác, chẳng lẽ tiệm này hậu mãi không tốt?
"Điện thoại có vấn đề tất nhiên có thể trả."
Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt Bạch Uyên, vội nói: "Nhưng lý do trả của hắn quá ba láp."
"Ồ?" Trong mắt Bạch Uyên lập tức có vẻ hiếu kỳ.
"Hắn nói vì có người lạ luôn nhắn tin cho hắn, nhất định là điện thoại của chúng tôi có vấn đề, nhất định muốn trả lại, cậu nói có đúng là có bệnh không?"
". . ."
Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, quả thật là có chút kỳ lạ.
"Đúng rồi, tin nhắn gì vậy?"
"Nghe hắn nói, là mỗi ngày đều có người nửa đêm gửi tin nhắn cho hắn, nội dung cũng đơn giản, chỉ có ba chữ."
Nhân viên bán hàng dừng lại một chút, nói tiếp:
"Ta tới."
"Hả?"
Vốn thần sắc Bạch Uyên lãnh đạm đột nhiên hơi động, hắn quay đầu nhìn, nam tử vừa rồi cũng đã rời khỏi khu thương mại.
"Anh xác định là nửa đêm?"
"Hắn nói vậy."
Nhân viên bán hàng mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Cậu nói vấn đề này thì liên quan gì đến cửa hàng điện thoại của chúng tôi?"
". . ."
Bạch Uyên gật đầu, nói:
"Hắn có lẽ là gặp phải quỷ rồi, chắc chắn là không liên quan đến các anh."
"Vẫn là cậu em hiểu chuyện. . . Ơ. . . Cậu vừa mới nói gặp. . . Gặp cái gì? !"
Người bán hàng nháy mắt run lên, mặt không khỏi có chút sợ hãi.
"Không có gì."
Bạch Uyên lắc đầu, nói: "Tôi đến mua điện thoại."
"Anh vừa mới rõ ràng nói là gặp quỷ mà!"
Người bán hàng vẻ mặt có chút tái nhợt, nói: "Anh đùa tôi hả?"
"Tôi đùa cái gì, chỉ là có người đang giỡn với người đó thôi."
Bạch Uyên đột nhiên cười một tiếng, yên lặng nói:
"Bất quá cũng có khả năng thật có quỷ. . ."
Hắn nháy mắt khiến nhân viên bán hàng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cửa hàng giảm đi không ít. . .
"Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói, đừng để ý."
". . ."
Khóe miệng nhân viên bán hàng giật một cái, cái này ai mà không để ý được chứ. . .
Mười phút sau, Bạch Uyên cầm điện thoại đi một chuyến ngân hàng, rất nhanh làm được một thẻ ngân hàng, đồng thời gửi số thẻ cho Chu Hàn.
"Sau này coi như có tiền. . ."
Vẻ mặt hắn nhàn nhã, nhìn dòng người qua lại, nhất thời có một chút hoảng hốt.
Nếu không phải thời đại biến cố, một học sinh như hắn muốn kiếm được nhiều tiền như vậy quả thật có chút khó khăn. . .
"Tìm cơ hội ăn quỷ là xong. . ."
Bạch Uyên tự nói, cảm thấy gánh nặng cuộc sống thoáng cái nhỏ đi không ít.
Đối với người khác mà nói, lệ quỷ có lẽ là ác mộng, nhưng hắn thì khác, trong lòng luôn mong đợi.
Buổi tối, hắn về đến khu nhà của mình, bởi vì bước chân quỷ đã chết, khu nhà hắn tự nhiên được dỡ bỏ lệnh phong tỏa.
"Vẫn là ở nhà dễ chịu."
Bạch Uyên duỗi lưng một cái, hài lòng nằm trên giường của mình, ánh mắt thì thỉnh thoảng nhìn lồng ngực của mình.
Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
"Ta muốn thuốc, ta muốn thuốc. . . Đến một chút thuốc ngon đi. . ."
Nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng con hàng này lại phát bệnh. . .
Rất nhanh, nửa đêm mười hai giờ đến, "Thần y tới!"
Bạch Uyên sắc mặt chấn động, chỉ cảm thấy ngực xuất hiện cảm giác ấm áp, trong chốc lát, vị trí lồng ngực của hắn nổi lên một mặt quỷ kỳ dị. . .
Mặt quỷ giống với khuôn mặt hắn, nhưng lại tản ra một luồng khí tức điên cuồng khủng bố, nhìn là biết không phải người rồi.
Ngay lúc này, hai mắt mặt quỷ xuất hiện ánh sáng đỏ cực độ, đồng thời kéo ý thức của Bạch Uyên rời khỏi đến không gian hắc ám.
"Quả nhiên lại vào."
Lúc này trong lòng Bạch Uyên bình tĩnh, đồng thời nhìn lên phía trên, chỉ thấy phía trên đã xuất hiện sáu viên ngọc huyết sắc, xua tan bóng tối trong không gian thêm một bước.
Trực giác nói cho hắn biết, quả cầu phía trên là hữu dụng, chỉ là hiện tại vẫn chưa biết rõ.
Có lẽ, sau này hắn sẽ biết. . .
Ngay lúc hắn suy nghĩ, trên không rơi xuống một viên thuốc màu vàng cực lớn.
"Quả nhiên là thuốc mới!"
Bạch Uyên tâm thần chấn động, trong nháy mắt liền trở nên hưng phấn.
Khi hắn chạm vào viên thuốc, ý thức của bản thân cũng thuận lợi trở về, đồng thời trong tay nắm chặt một hạt tân dược này.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng xuất hiện một đoạn tin tức liên quan.
"Tăng lên độ linh dị của thân thể?"
Hắn khựng lại, kiên nhẫn tiêu hóa toàn bộ tin tức trong đầu.
Chốc lát, trong mắt hắn bùng phát sự hưng phấn tột độ, vấn đề trước kia hắn lo lắng, chỉ một cái đã giải quyết!
Dựa theo tin tức trong đầu, độ linh dị của thân thể là một thuộc tính tương đối mấu chốt, nó quyết định ngươi có thể dùng nhục thân chạm vào linh thể quỷ hay không, và có thể miễn dịch lời nguyền rủa của quỷ thể nguyền rủa hay không.
Cái này thực chất là tác dụng của môi giới vũ khí!
Nói cách khác, theo độ linh dị của thân thể tăng lên, Bạch Uyên sau này sẽ không còn cần môi giới vũ khí, có thể trực tiếp bắt lệ quỷ rồi nện… Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần cắn thuốc càng nhiều, nhục thân của Bạch Uyên có thể hóa thành môi giới cấp cao nhất!
"Ta không dung hợp quỷ vật, nhưng thân thể của ta có thể sánh được, thậm chí siêu việt những kẻ dung hợp quỷ vật..."
Trong mắt Bạch Uyên có sự hiểu rõ, trong lòng không khỏi tràn đầy hy vọng về tương lai.
Người thường có giới hạn cao nhất, quỷ linh nhân cũng cần chậm rãi cố gắng đề cao giới hạn của mình, nhưng hắn, chỉ cần cắn thuốc là xong việc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận