Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 203: Lần hành động này, quá hiểm ......

Chương 203: Lần hành động này, quá hiểm...... Rất nhanh, Bạch Uyên ba người cáo biệt nữ sinh, lại lần nữa bắt đầu tản bộ trên đường phố. Nghe thấy ba người là chuyên môn tìm quỷ giết thì, nữ sinh quả quyết lựa chọn một mình tìm chỗ trốn đi, như vậy có thể còn an toàn hơn một chút... Bây giờ Lệ Quỷ xuất hiện, thật ra không có nhiều như mọi người tưởng tượng, chỉ là do bóng tối giáng xuống, thêm vào mọi người kinh hoàng la hét, khiến người ta bản năng cho là quỷ đầy đường. Thực tế, chỉ cần bản thân không phát ra động tĩnh, xác suất gặp phải Lệ Quỷ không tính là lớn, đương nhiên, đặc biệt xui xẻo thì không tính… Lúc này Bạch Uyên lại lần nữa tập trung ánh mắt, bước lên con đường giết quỷ! Chỉ trong một khoảng thời gian, hắn đã nuốt chửng tám con Lệ Quỷ, hiệu suất này so với bình thường cao hơn rất nhiều... “Cái này nếu tiêu hóa xong tất, chẳng phải trực tiếp cho một cái ‘chung cực lớn mảnh dược’?” Bạch Uyên nhìn Quỷ Kiểm trên ngực, hắn đã bắt đầu ảo tưởng cảnh mình ban ngày bay lên... Nửa tiếng thoáng cái đã trôi qua, Bạch Uyên cùng đám người đã đi qua toàn bộ khu phố, đồng thời nuốt chửng bốn con thực thi quỷ, cũng cứu không ít người. Khi bọn họ biết Bạch Uyên đi giết quỷ, những người thông minh đều không lựa chọn đi theo, điều này cũng đúng ý Bạch Uyên. Bất quá trong số đó cũng có người muốn Bạch Uyên bảo vệ bên mình, cho rằng đó là trách nhiệm của Quỷ Linh Nhân, thậm chí có người còn quá đáng hơn, muốn Bạch Uyên ở lại làm bóng đèn. Với những chuyện này, Bạch Uyên đã lười nói nhảm, trực tiếp cho bọn họ một ánh mắt tự mình trải nghiệm, rồi quả quyết rời đi... "Kiếm lời lật ra... kiếm lời lật ra..." Thời khắc này, Chu Hàn cũng là tâm thần kích động, chỉ trong chốc lát đã thu được hai chữ số quỷ tinh, chẳng phải là quỷ tinh từ trên trời rơi xuống sao? Ngay khi bọn họ đi qua khúc ngoặt trên đường, Bạch Uyên sắc mặt khẽ động, vội vàng nói: "Có người đến!" "Hả?" Chu Hàn cũng tập trung chú ý. Quả nhiên, phía trước xuất hiện từng đợt tiếng bước chân đang tiến lại gần bọn họ. Rất nhanh, một tên tráng hán dẫn theo một thanh rìu dính máu liền xông vào trong ánh sáng. Khi hắn nhìn thấy Bạch Uyên ba người còn trẻ như vậy thì khẽ giật mình, rồi nói: "Anh em, có quỷ đang đuổi giết người trong đội trừ tà của chúng ta, phiền giúp một chút!" Khi hắn nhìn thấy đầu người trong tay Bạch Uyên, trực tiếp kết luận đối phương là Quỷ Linh Nhân. Hắn vừa dứt lời, lại thấy có hai nam một nữ xông vào trong ánh sáng. Bốn người đều thở hồng hộc, trên người có những vết thương lớn nhỏ, hiển nhiên vừa trải qua một trận khổ chiến. Bảy người đứng trong ánh sáng, ngược lại có vẻ hơi chật chội. "Bốn người đều là Quỷ Linh Nhân?" Bạch Uyên liếc nhìn đánh giá bốn người, trong lòng khẽ động. Bọn họ đều cầm những vật quỷ dị, trên người tỏa ra khí tức của Quỷ Linh Nhân, mà cả bốn người lại không mặc trang phục của dị năng giả. Điều này có nghĩa bọn họ là đội Quỷ Linh Nhân dân gian. Ngay lúc này, từ bốn phía trong bóng tối, từng đợt tiếng gầm gừ vang lên, tựa hồ bọn họ đã bị thực thi quỷ bao vây. "Nhiều vậy sao?" Sắc mặt Bạch Uyên chấn động, nhưng trong mắt lại có chút hưng phấn. Hắn còn đang lo không có quỷ để giết, nên tự nhiên cũng không đuổi bốn người kia đi. Rất nhanh, con thực thi quỷ đầu tiên không nén nổi liền chủ động xông vào trong ánh sáng. Bạch Uyên phản ứng cực nhanh, trực tiếp dùng Đầu Lâu Quỷ đánh chính xác vào cột sống của nó, khiến nó ngã trên mặt đất. Ngay khi hắn chuẩn bị đánh nó trọng thương thì từ bốn phía trong bóng tối, lại có từng con thực thi quỷ lao ra! Trong khoảnh khắc, hai bên rơi vào hỗn chiến. Không giống như những con thực thi quỷ trước đây, lúc này trên da của mỗi con thực thi quỷ đều có ánh đen nhàn nhạt, miễn nhiễm với khả năng suy yếu của ánh sáng! “Trong bóng tối có một con đại quỷ?” Bạch Uyên nhíu mày, trong nháy mắt đã nhận ra đây không phải kỹ năng của thực thi quỷ, dù sao trước đó chúng chưa từng thi triển. Nhưng sức chiến đấu của Bạch Uyên và Chu Hàn rất kinh người. Cho dù không bị suy yếu thì thực thi quỷ vẫn không chịu nổi công kích của họ. Còn bốn người kia thì vì bị thương, nên chỉ có thể bị động phòng thủ, lo bảo toàn tính mạng. "Ngươi dám giết nó, ta liền giết ngươi!" Ngay khi Bạch Uyên đang phát huy sức mạnh thì vừa thấy gã tráng hán kia vung rìu, chuẩn bị giết chết con thực thi quỷ bị thương trên mặt đất. Mục đích của hắn là muốn lấy quỷ tinh bên trong! Lời nói của Bạch Uyên khiến ánh mắt hắn trì trệ, chỉ đành bất đắc dĩ dừng tay. Rất nhanh, xung quanh đã có hơn chục con thực thi quỷ bị trọng thương nằm la liệt, còn sự tấn công của Lệ Quỷ cũng tạm thời dừng lại. Cùng với một tiếng kêu oán độc, con đại quỷ trong bóng tối chọn cách rời đi... "Đáng tiếc..." Bạch Uyên cũng đã nhận ra ý đồ của đối phương, trong mắt lóe lên chút sát ý. Nếu là lúc bình thường, hắn chắc chắn sẽ không để Lệ Quỷ chạy thoát, dù sao Lệ Quỷ bỏ chạy nghĩa là tự thân nó có chút sợ hãi, mà Lệ Quỷ mang tâm sợ hãi lại dễ dàng bị một đòn đánh bại nhất. Nhưng lúc này Bạch Uyên không thể khóa chặt con Lệ Quỷ trong bóng tối, chỉ đành để nó đi. "Cũng may xem như có thu hoạch..." Bạch Uyên liếc nhìn những con thực thi quỷ trên mặt đất, trong mắt hiện lên chút hưng phấn. "Nguy hiểm đã hết, các ngươi có thể rời đi rồi chứ?" Bạch Uyên nhíu mày, nhìn về phía bốn người kia. Hắn vốn không quen có người đứng bên ngoài quan sát khi mình dùng bữa... "Được." Tráng hán cầm đầu không hề chậm trễ, sảng khoái gật đầu nói: "Cảm ơn anh em..." Nói xong, hắn liền chuẩn bị cùng ba đồng đội còn lại rời đi. Bốn người liên thủ với nhau, chỉ cần không quá xui xẻo thì khả năng tử vong cũng không lớn. Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, tráng hán kia sắc mặt khẽ động, liếc mắt ra hiệu cho đồng đội một cách mờ ám. Trong chớp mắt, tráng hán phun ra một ngụm máu lớn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. "Ngươi?!" Hắn mở to mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ Bạch Uyên lại đột nhiên ra tay với hắn! "Vì sao?!" "Ánh mắt các ngươi vừa nãy..." "Sau đó thì sao?" "Không có gì." "!!" Trong mắt tráng hán tràn đầy giận dữ, ngươi mẹ nó chỉ vì thế mà trực tiếp động thủ sao?! Bạch Uyên nhún vai, nói "ngươi với cô nàng kia liếc mắt đưa tình, ta còn có thể hiểu, cùng hai gã đàn ông kia ngươi cũng có ý tứ?" "Đưa tình cái đầu ngươi! Động thủ!" Mặt tráng hán lộ rõ sát ý, vung lưỡi rìu dính máu lao tới, đồng thời ra lệnh cho đồng đội. Hắn biết kế hoạch đánh lén đã thất bại, chỉ có thể cường công. "Thật sự là muốn chết!" Bạch Uyên lắc đầu, lập tức chủ động ra tay. Vừa nãy nói chuyện, hắn chỉ thăm dò một chút, nếu đối phương thực sự có ý đồ xấu thì đó coi như một lời cảnh cáo. Nhưng tiếc là, năm nay thực sự có người vội đi đầu thai... Dù sao hắn cùng Chu Hàn đã thể hiện thực lực, vậy mà đối phương vẫn không từ bỏ ý định, chỉ có thể nói lòng tham quá lớn... Quả nhiên, hai bên vừa mới giao chiến, đội trừ tà đã rơi vào thế hạ phong. Bọn họ tâm thần chấn kinh, hai người này đã giết hơn mười con thực thi quỷ, mà sức chiến đấu không hề bị ảnh hưởng? "Kế hoạch B!" Mặt tráng hán biến sắc, lập tức thay đổi sách lược. Trong khoảnh khắc, bọn họ từ bỏ việc vây giết hai người, mà chuyển hướng đến ánh đèn trong tay Bạch Uyên. Bọn họ từng giao chiến với Lệ Quỷ trong bóng tối, nên biết rõ ánh đèn này có tác dụng cực lớn, có thể giúp bọn họ kiếm lời đầy bồn đầy bát trong Đêm Linh Dị. Chỉ cần cướp được đạo cụ dị năng trong tay Bạch Uyên, bọn họ có thể lập tức dập tắt ánh sáng. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ mù lòa, Bạch Uyên muốn đuổi cũng không kịp. Cầu phú quý trong nguy hiểm, từ trước đến nay luôn là lý niệm của đội trừ tà! Nhưng bọn họ không biết rằng, lần hành động này, quá hiểm... Hiểm đến tỷ lệ tử vong là 100%...
Bạn cần đăng nhập để bình luận