Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 356: Ta quá muốn dương ngươi tro cốt ......

“Cút đi!” Vương Thanh nhếch mép, nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì, thật muốn thừa kế gia nghiệp nhà ta đúng không?” “Ngươi coi ta là ai chứ?!” Bạch Uyên có vẻ hơi giận, nói tiếp:
“Đúng, cái Quỷ Tinh kia cũng không cần đưa cho ta, ngược lại về sau cũng sẽ là của chúng ta.” “???” Vương Thanh đen mặt, hóa ra còn nghĩ đến chuyện thừa kế cơ đấy...... “Tốt, cứ vậy đi.” Bạch Uyên không nói thêm gì nữa. Bây giờ tiền thưởng hai trăm nhiệm vụ của Bộ Linh Dị sắp phát, cộng thêm Quỷ Tinh hắn kiếm được trước đó, hai người thực tế trong tay đều có hơn 200 khối Quỷ Tinh, nói đi nói lại cũng không kém nhiều. Rất nhanh, hai người liền kết thúc cuộc trò chuyện, cúp điện thoại. “Giấc ngủ này thật là thơm……” Bạch Uyên duỗi lưng mệt mỏi, tin tức Vương Thanh gửi tới lại làm hắn hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ như trước. “Hửm?” Bây giờ, tay phải hắn khẽ nắm chặt, chỉ cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh vô tận, hắn hiện tại, bằng sức mạnh của thân thể, thậm chí có thể đập chết tươi Lệ Quỷ! Viên thuốc kia, trực tiếp nâng cường độ thân thể của hắn lên một bậc, cho dù đối với Quỷ Linh Nhân mà nói, thể phách không ảnh hưởng lớn đến sức chiến đấu, nhưng dù sao cũng là một sự tăng lên. Huống chi về sau, chưa chắc sẽ không xuất hiện biến đổi chất…… “Nếu có thể không ngừng tiếp tục tăng lên, không chừng lúc đó ta không cần sức mạnh linh dị, một quyền cũng có thể giết ngay một con đại quỷ……” Hắn liếm môi một cái, bắt đầu huyễn tưởng bản thân tinh thần bệnh quyền đại phát uy…… Dù sao nhìn trước mắt, Quỷ Kiểm có thể không ngừng sản xuất thuốc, hắn cũng có thể liên tục kéo dài tiếp tục tăng lên… Tuy hiệu quả thuốc ngày càng yếu, nhưng hắn giết Lệ Quỷ cũng càng ngày càng mạnh, coi như là bù lại chỗ khác biệt này. Đúng lúc này, cửa phòng lại bị người gõ, “Hả? Về rồi à?” Bạch Uyên nhíu mày, liếc mắt đã thấy Chu Hàn đang đứng ngoài cửa, lúc này Chu Hàn không còn vẻ phấn khởi như lúc vừa ra ngoài, cả người như bị dội nước đá, ủ rũ mặt mày, “Tiểu Hàn, sao thế?” Bạch Uyên nhíu mày, trong lòng thật ra đã đoán được phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận