Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 55: Tập mỹ, ngươi ngũ quan tốt lập thể. . .

Chương 55: Tập mỹ, ngươi ngũ quan rất có chiều sâu...
Dương Quyền vừa dứt lời, đã thấy ba người kia lại lùi về, đứng cạnh hắn.
"Trở về làm gì? !"
Dương Quyền nhíu mày, quát lớn: "Đánh bị thương ta chịu trách nhiệm!"
"Quyền ca..."
Ba người giơ hai bàn tay không, vẻ mặt xấu hổ.
"Hả?"
Dương Quyền ngớ người, thì thấy trong tay Bạch Uyên ở phía trước lại có thêm ba món đồ vật lẫn lộn quỷ dị...
Rõ ràng, đồ vật lẫn lộn quỷ dị của bọn hắn cũng bị cướp, cảnh này lần nữa khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Nếu nói một lần là bất ngờ thì lần thứ hai chắc chắn là do thực lực.
"Cái này còn nói mạnh chút được sao..."
Lúc này, mọi người nghĩ đến lời Vương Ly nói, trong lòng không khỏi vui mừng vì mình không xông lên trước, điều này chứng tỏ Vương Ly đang đào hố cho bọn họ...
"Tiểu Hàn, em thấy bây giờ, đồ vật lẫn lộn quỷ dị đáng giá bao nhiêu tiền?"
Bạch Uyên không để ý nét mặt mọi người mà nhìn sang Chu Hàn.
"Hả?"
Chu Hàn giật mình, rồi hiểu ra, nhỏ giọng nói:
"Anh, em nghe nói nhị gia của Dương Quyền làm người trông coi ở đường phố thanh vắng, có thể là người xã hội..."
Không ít người trong lớp đều rất sợ Dương Quyền, dù sao đa số họ đều là học sinh, tự nhiên không dám trêu vào.
Nhưng Bạch Uyên bây giờ khác trước rồi, cho dù trước đây anh cũng không sợ ai, dù sao người có bệnh tâm thần mới là ở đỉnh chuỗi thức ăn...
"Cái gì, đáng giá năm vạn tệ?"
Bạch Uyên chớp chớp mắt, rồi lớn tiếng nói:
"Nếu vậy, mười vạn tệ một món, có ai muốn mua không?"
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều hướng về bốn người Dương Quyền. Rõ ràng đây là muốn dọa nạt họ một vố...
"Ngươi? !"
Dương Quyền nắm chặt hai tay, nhưng không dám xông lên. Giờ Bạch Uyên vẫn chỉ cướp vũ khí của bọn hắn, nếu còn dám lên thì thương tổn đến thân thể họ.
"Không muốn? Vậy ta ném vào nhà vệ sinh."
Nói xong, Bạch Uyên cầm đồ vật lẫn lộn quỷ dị, thẳng hướng nhà vệ sinh của cung thể thao.
Lời này vừa ra, đám người Dương Quyền lập tức sợ hãi...
Đồ vật lẫn lộn quỷ dị từ nhà vệ sinh chui ra, còn có thể trừ quỷ sao...
"Chờ đã!"
Dương Quyền chỉ đành cố nén giận nói: "Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Nhị gia của ngươi chẳng phải làm người trông coi sao?"
"Đúng đó Quyền ca, hay là anh bỏ tiền ra đi?"
Ba tên đàn em của Dương Quyền nhao nhao nói, dù sao đồ vật lẫn lộn quỷ dị bị mất là vì làm theo Dương Quyền.
"Ta không có tiền."
Dương Quyền nghe vậy thì khóe miệng giật giật, chỉ có thể thật thà nói: "Nhị gia ta chỉ làm người trông bãi đỗ xe thôi."
"? ?"
Cả lớp đều ngây người, cái mẹ nó ban nãy ngươi còn huênh hoang, làm bọn hắn cứ tưởng ngươi là người xã hội.
Dương Quyền cười khan một tiếng, nói: "Bãi đỗ xe cũng là chỗ..."
"... "
Mọi người khóe mắt giật liên hồi, hoàn toàn không ngờ tới tình huống này.
"Ca..."
Dương Quyền cũng không màng sĩ diện nữa, mở miệng nói:
"Trả đồ vật lẫn lộn quỷ dị lại cho chúng tôi đi, chúng tôi thật sự biết sai rồi..."
"Không có tiền, vậy chẳng phải ta phí công ra tay sao?"
Bạch Uyên nhíu mày, nói tiếp:
"Mỗi người các ngươi, viết một bài nghị luận ca ngợi ta, ngày mai lên bục giảng đọc!"
"... "
Bốn người im lặng ngay lập tức. Bọn hắn không phải học sinh gì mà là đám thanh niên vô công rồi nghề ngoài xã hội, vì có đồ vật lẫn lộn quỷ dị mới vào trường, làm gì có văn hóa mà viết văn...
Hơn nữa việc này quá sỉ nhục người khác...
"Không viết? Vậy thì gặp nhau ở nhà vệ sinh!"
"Viết! Viết!"
Bốn người thấy thế, liền nhận tội ngay.
"Vậy còn tạm được."
Bạch Uyên vung tay phải, ném thẳng đồ vật lẫn lộn quỷ dị trong tay ra ngoài.
Dù sao món đồ này anh giữ lại cũng vô dụng...
"Sau này nếu ai muốn khiêu chiến ta thì nhớ mang đủ tiền!"
Bạch Uyên chớp mắt, quyết định một công đôi việc. Phí bồi luyện Vương Ly phải đưa, tiền khiêu chiến của mọi người anh đương nhiên cũng phải lấy...
Mọi người im lặng không nói, tiếp tục yên lặng đối luyện, trong lòng đã quyết không trêu chọc đối phương, ít nhất hiện tại là không được...
Bọn họ muốn lột xác thì phải đột phá thành người nguyền rủa quỷ linh mới được...
Có Bạch Uyên tham gia, toàn bộ lớp quỷ linh quả nhiên bị kích thích động lực, bắt đầu liều mạng luyện tập...
...
Mười giờ đêm, "Tiểu Hàn, anh đi đây."
Bạch Uyên đeo cặp sách, chuẩn bị rời khỏi lớp. Điều khiến anh không ngờ là lớp quỷ linh lại có cả tự học buổi tối, chủ yếu ôn lại những gì học được vào ban ngày...
"Anh, hay là anh nội trú đi, bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm."
"Tính sau đi."
Bạch Uyên lắc đầu, trong lòng tạm thời không có ý định này.
Nhỡ lúc mặt quỷ cho anh uống thuốc mà bị Vương Ly phát hiện thì anh có giải thích thế nào cũng không xong...
Trong chớp mắt, Bạch Uyên đạp xe công cộng, tận hưởng gió lạnh ban đêm, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
"Ngày mai tìm lão Vương nói chuyện xem khi nào anh ta có nhiệm vụ dị linh..."
Anh thầm nghĩ trong lòng. Dù sao ngoài việc học thì anh thỉnh thoảng cũng phải dùng một chút thuốc mới được...
Nếu không nhỡ bị đám quỷ linh đuổi theo thì...
Lúc Bạch Uyên đang suy nghĩ thì ở phía trước không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng, đang vẫy tay với anh...
"Hả?"
Bạch Uyên giật mình, rồi nhanh chóng đổi hướng, quả quyết quay đầu lại...
Tuy vì khoảng cách mà lồng ngực anh không có cảm giác ấm áp, nhưng nhìn cách hóa trang của đối phương, anh nhận ra ngay là nữ không mặt đêm đó!
Đêm đó chỉ gặp thoáng qua mà đã khiến anh cảm nhận được nguy cơ tử vong, cho dù mạnh hơn anh cũng không muốn trêu vào.
Ngay lúc Bạch Uyên cho là đã tránh được, bóng trắng đó lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa, vẫn đang vẫy tay với anh!
"Cái mẹ nó, bị bệnh à, lần trước triệu xe thuê ta còn hiểu được, xe đạp công cộng thì gọi chiêu này để làm gì!"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nhưng anh không quay đầu nữa mà đi thẳng về phía trước, chuẩn bị về trường nhờ viện binh...
Khi hai bên gặp nhau, Bạch Uyên quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng như giấy, không có ngũ quan nào, khiến người ta sợ hãi tột độ.
Anh đạp xe vượt qua, không hề nán lại, nhưng một cảm giác âm lạnh mơ hồ cứ dai dẳng không ngừng. Lúc này Bạch Uyên biết mình đã bị nhắm đến!
"Đừng ép ta..."
Anh liếm môi, đồng thời sờ vào ba lô, bên trong đựng kim tiêm biến thái...
Trong chốc lát, Bạch Uyên chỉ cảm thấy lưng nặng trĩu, một luồng âm lạnh cực hạn lan tỏa ra ngay lập tức. Hình như cảm thấy điều gì đó, anh theo bản năng ngoảnh đầu sang bên cạnh, đúng lúc thấy khuôn mặt trắng như giấy trên vai!
Lúc này, nữ không mặt như người tình, nằm sau lưng Bạch Uyên...
Ánh mắt Bạch Uyên lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại có nụ cười ôn nhu, nhìn kỹ đối phương, khen ngợi:
"Tập mỹ, ngũ quan của cô thật có chiều sâu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận