Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1167: Tự bế Vương Thanh......

Chương 1167: Vương Thanh tự kỷ...... Giờ phút này, chỉ thấy Bạch Uyên bay lên không trung, đến chỗ núi thuốc, chạm vào viên thuốc do Thất Chú Quỷ Chủ chế tạo: “Tăng sức đề kháng tinh thần à? Cũng không tệ.” Cái gọi là quỷ kỹ tinh thần, chính là kiểu như ảo cảnh của Trương Thanh Đạo hay ca hát của con quỷ kia, thực chất đều thiên về phương diện tinh thần. Mà Bạch Uyên bây giờ dù sức sống rất kinh người, nhưng sức đề kháng tinh thần lại không cao, vẫn dễ trúng chiêu. Có viên thuốc này, ngược lại giúp hắn nâng cao khả năng phòng ngự toàn diện.
“Về bệnh viện rồi tính.” Bạch Uyên nghĩ, liền đem toàn bộ thuốc cất vào nội viện quỷ. “Hả?” Vừa vào bệnh viện, sắc mặt hắn khẽ đổi, tiếp đó thân ảnh biến mất, đến một căn phòng khác. Vương Thanh cùng hai người đã ngừng bế quan, đang trò chuyện, thấy Bạch Uyên xuất hiện, ba người đều nhìn sang.
“Lão Bạch, bây giờ bao lâu rồi? Linh Dị Chi Dạ kết thúc chưa?” Vương Thanh hăng hái, nói: “Bây giờ anh em đã là Ngũ Chú trung kỳ rồi, nếu quỷ tinh đủ có khi còn đấu lại Ngũ Chú hậu kỳ đấy. Giờ ta thấy mình mạnh vãi chưởng!” “…” Bạch Uyên nhìn Vương Thanh tự tin, mặt mày kỳ lạ, trông như cười mà không phải cười. “Gì đấy, mặt ngươi làm sao vậy?” Vương Thanh nhíu mày: “Nếu ngươi không cần đến quỷ viện thì chưa chắc đã thắng ta!”
“Mạnh vậy à?” Bạch Uyên ra vẻ kinh ngạc. “Đương nhiên!” Vương Thanh đút tay túi quần, không hề để ý giọng điệu kỳ lạ của Bạch Uyên, vẫn tự tin: “Dù gì anh đây cũng là Vương gia đại thiếu!” Hàn Vũ và Chu Hàn thấy mặt Bạch Uyên kỳ lạ, nhưng trong lòng mơ hồ nhận ra gì đó, chỉ là không nói ra.
“Vậy ta thử xem kết quả bế quan của ngươi.” Bạch Uyên cười nói: “Lão Vương, dùng toàn lực đánh ta!” “Hả?” Vương Thanh ngẩn người: “Ngươi đùa ta à?” “Ta nói thật, để ta thử một lần.” “Lão Bạch, nói trước nhé, ta tung một đấm này là ngươi có thể chết đấy!” Tay phải Vương Thanh tràn ngập ánh vàng, một luồng dị lực mạnh mẽ tỏa ra, mơ hồ có thể so với Quỷ Linh nhân Ngũ Chú hậu kỳ… Qua đó có thể thấy, Vương Thanh tiến bộ thật sự rất lớn…
Bất quá, cú đấm này trong mắt Bạch Uyên thực sự quá mềm yếu. “Cứ đánh đi, thích chỗ nào thì đánh…” Bạch Uyên mở tay, mặc Vương Thanh công kích. “Này, Lão Bạch, ngươi thế này là hơi bị lố đấy!” Thấy vậy, Vương Thanh nghiêm túc: “Cú đấm này của ta là quỷ cản giết quỷ, thần cản giết thần!” “…” Bạch Uyên giật giật khóe miệng: “Thôi, đừng lề mề nữa, nhanh lên.”
Thấy Bạch Uyên như vậy, Vương Thanh thu lại vẻ tươi cười, lực lượng dị năng trong cơ thể trào ra, đồng thời nói: “Xem ra không cho ngươi nếm thử, ngươi lại tưởng đấm của Vương ca chỉ là bông gòn!” Hắn nghĩ tới thực lực đối phương trước đó có thể chống lại Lục Chú, thêm vào bất tử thân, chắc chắn sẽ không bị hắn một quyền đánh chết, nên cũng chẳng kiêng dè.
“Lão Bạch, run đi, cảm nhận rõ sự đáng sợ của một đấm này!” Vương Thanh siết chặt kim tệ quỷ trong lòng bàn tay, lực lượng dị năng mạnh mẽ bao phủ toàn bộ tay phải, hét lên: “Ta đặt tên cho cú đấm này là Thí Thần Chi Quyền!” Vương Thanh ra quyền trong nháy mắt, lực lượng dị năng khủng khiếp quét qua, thậm chí còn mang theo tiếng quỷ khóc sói tru! Chưa nói gì khác, uy thế một quyền này thật sự quá lớn!
Ầm! Trong tích tắc, cú đấm kinh hoàng đó đấm vào bụng Bạch Uyên. Một giây sau, một bóng người như tên lửa lao ra ngoài… “Cẩn thận! Hả? Ơ?!” Chu Hàn và Hàn Vũ đứng xem, theo bản năng hô lên. Nhưng khi thấy rõ tình hình, cả hai đều sững sờ. Người bay ra không phải Bạch Uyên, mà là Vương Thanh chủ động tấn công…
Lúc này, Vương Thanh ngã xuống đất, mắt mở lớn, mặt đầy kinh hãi. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Uyên, đối phương không hề nhúc nhích, bụng thậm chí không một vết xước. “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…” Vương Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lực lượng dị năng của mình có vấn đề?” Hắn siết chặt kim tệ quỷ trong tay, ánh vàng lại tràn ngập trên tay phải. Vương Thanh hóa thành một bóng mờ, lại xông về phía Bạch Uyên, đồng thời, vô số bóng quyền bao phủ bụng Bạch Uyên!
Ầm! Chỉ trong chớp mắt, Vương Thanh đã tung ra hàng trăm hàng nghìn quyền… Nhưng Bạch Uyên vẫn bất động, ánh mắt bình thản, cứ thế lặng lẽ nhìn Vương Thanh. Mặc dù trông như không làm gì, nhưng thật ra hắn đã đóng Đại Đầu Quỷ phản kích quỷ kỹ, nếu không Vương Thanh đã sớm bị đánh chết…
Mấy phút sau, Vương Thanh thu quyền ngay lập tức, đồng thời quay lưng về phía Bạch Uyên ngồi xổm xuống, vừa lảm nhảm như điên vừa vẽ vòng tròn trên đất… “Hả?” Bạch Uyên khựng lại, trong mắt thoáng vẻ khó hiểu. Đây là tự kỷ? Hay đang dùng chú thuật đặc biệt nào?
Hắn nhìn Chu Hàn và Hàn Vũ, hỏi: “Lão Vương làm sao vậy?” Chu Hàn liếc nhìn, nói: “Bạch ca, hắn đang vẽ vòng nguyền rủa anh đấy…” “…” Bạch Uyên giật khóe miệng: “Nhưng hắn có vẻ đâu có nguyền rủa ta?” Chu Hàn ghé tai nghe một chút, liền hiểu ra, giải thích: “Hắn nói hắn chịu không được.” “???” Bạch Uyên ngẩn người, trong phút chốc đứng hình.
Lúc này, Vương Thanh đứng dậy, trừng mắt nhìn Chu Hàn: “Ta nói ta không chấp nhận được!” “Ờ… cũng không khác mấy…” Chu Hàn gãi đầu, mặt hơi xấu hổ. Ai bảo thằng cha này cứ lầm bẩm, cậu ta nghe không rõ mà. “Không khác nhau cái rắm ấy!” Vương Thanh lắc đầu, cũng không để ý, hướng mắt nhìn Bạch Uyên, nói: “Tại sao?”
“Sao cái gì?” Vương Thanh hít sâu, nói: “Ta dùng hết lực lượng dị năng mà không trúng, sao ngươi lại không có chút cảm giác nào!” “Thật ra không phải là không có cảm giác…” Bạch Uyên cười. “Hả?” Vương Thanh nghe vậy, mắt liền lóe lên tia mong đợi. Lẽ nào Bạch Uyên đã sớm bị trọng thương, chỉ là cố gắng gượng? Nhất định là vậy, phải biết công kích của hắn đủ để gây thương tích cho bất kỳ ai Ngũ Chú, dù Bạch Uyên mạnh đến đâu cũng không thể nào không tổn hại gì được!
Trong ánh mắt mong chờ của Vương Thanh, Bạch Uyên đưa tay đặt lên bụng, sau đó ngọ nguậy ngón tay, hóa ra là gãi ngứa… “Con bà nó!” Vẻ mặt Vương Thanh cứng đờ, sau đó trở nên vô cùng u oán. Cái chuyện này mẹ nó là con người có thể làm ra sao? “Thôi, Lão Vương.” Thấy vậy, Bạch Uyên cũng thu lại nụ cười. Hắn sợ mình trêu chọc nữa thì Vương Thanh sẽ tự bế mất. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự cảm thấy bụng hơi ngứa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận