Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 347: Qua!

Chương 347: Qua!
Ước chừng nửa giờ sau, Bạch Uyên và Vương Thanh đến trước một tửu điếm nhỏ, "Cái Quỷ Linh Khách Sạn này đúng là khó tìm thật." Bạch Uyên cảm thán.
Bây giờ đã tối, người bình thường sớm đã về nhà, căn bản không còn ai ra đường làm việc. Vì vậy, các khách sạn cũng không kinh doanh được, nhưng những người di chuyển vào ban đêm cơ bản đều là Quỷ Linh Nhân nên những khách sạn đặc biệt cung cấp chỗ ở cho Quỷ Linh Nhân cũng mọc lên. Mặc dù giá cả đắt hơn nhiều nhưng ít ra vẫn có chỗ nghỉ ngơi...
"Trên cửa còn gắn đạo cụ linh dị, xem ra cũng có chút thực lực." Bạch Uyên nhìn hai ngọn đèn lồng da người treo trước cửa tiệm, trong mắt lóe lên ý định.
Món đồ chơi này không đắt lắm, tác dụng chủ yếu là xua đuổi Lệ Quỷ cấp thấp, tránh làm ảnh hưởng đến khách trọ trong tửu điếm. Đối với Lệ Quỷ cấp cao, món đồ kia vô dụng, muốn xua đuổi chúng tất nhiên phải dùng đạo cụ linh dị cao cấp hơn. Nếu tửu điếm nào dám treo nó, chắc chẳng mấy chốc sẽ bị trộm mất.
"Lão Vương, nhà ngươi không tính mở chuỗi khách sạn linh dị toàn quốc à?" Bạch Uyên nhíu mày, tùy ý hỏi.
Theo thực lực của Vương gia, muốn xây khách sạn đâu phải chuyện khó...
Bây giờ ngành linh dị đang trăm hoa đua nở, nếu nắm bắt được cơ hội thì rất có khả năng phất lên...
"Làm người không nên quá tham lam." Vương Thanh lắc đầu nói: "Nhà ta làm tốt việc kinh doanh linh dị là được rồi, những lĩnh vực khác cứ để người khác làm." "Nếu Vương gia chúng ta chiếm hết thì người khác còn sống sao nổi?"
"Là vì Trương Thanh Đạo à?" Lúc Vương Thanh đang cảm thán thì bị Bạch Uyên cắt ngang. "Hả?" Vương Thanh nghe vậy lập tức im lặng. Rõ ràng là bị Bạch Uyên đoán trúng...
Bây giờ thế lực Vương gia đã quá lớn, nếu lại nhúng tay vào các lĩnh vực linh dị khác, chắc chắn sẽ bị Trương Thanh Đạo chèn ép. Lỡ như bị hắn thấy ngươi quá giàu rồi ngày ba bữa đến đòi quà cáp thì ai mà chịu cho nổi...
"Chuyện của trưởng phòng thì sao?" Vương Thanh lắc đầu, rồi không để ý đến Bạch Uyên nữa mà quay sang nói với nhân viên quầy:
"Cho chúng tôi thuê phòng." Mặc dù là khách sạn linh dị nhưng vẫn dùng Đại Hạ tệ, Vương Thanh cũng khá hào phóng, trực tiếp mở một phòng đôi.
"Nghỉ một đêm, mai đi giao nhiệm vụ." Nói rồi hắn không để Bạch Uyên phản đối, trực tiếp đi về phía thang máy.
"Khoan đã, hai ta một phòng?" Khóe miệng Bạch Uyên giật giật: "Lão Vương, ngươi quá đáng rồi đấy?"
"Vậy ngươi thuê thêm một phòng nữa đi."
"Thật ra một phòng cũng được mà..."
"..."
Hôm sau, hai người sớm rời khỏi khách sạn linh dị, đi thẳng đến Bộ Linh Dị Đại Phàm Thị.
"Giao nhiệm vụ!" Bạch Uyên quen đường đi đến quầy nghiệp vụ, đưa câu hồn châu đang giữ một tia hồn phách của Lệ Quỷ búa lớn.
"Hả?" Nhân viên công tác ngạc nhiên, trong mắt hiện vẻ bất ngờ. Anh ta không ngờ mới có một đêm mà đã có người hoàn thành nhiệm vụ.
Mà quan trọng nhất là, vậy mà chỉ có hai người đến giao...
Theo dự đoán của Bộ Linh Dị, nhiệm vụ này quá hot nên sẽ có cả đám người đến giao sau, cùng nhau chia tiền thưởng, kết quả chỉ có hai người Bạch Uyên...
Điều này có nghĩa là tối qua đã xảy ra một trận hỗn chiến lớn, và hai người này là những người chiến thắng cuối cùng...
"Có vấn đề gì sao?" Thấy đối phương kinh ngạc, Bạch Uyên nghi ngờ.
"Không... không có... Xin chờ một chút..." Rất nhanh, nhân viên công tác làm thủ tục giao nhiệm vụ cho hai người. Còn tiền thưởng thì phải chờ Bộ Linh Dị định giá mới có thể phát.
"Chắc cũng được hai trăm Quỷ Tinh..." Bạch Uyên thầm đoán. Tiền thưởng của Lệ Quỷ này cao như vậy chủ yếu là do nó đến từ địa điểm linh dị, bệnh viện tâm thần!
Trương Thanh Đạo có thể mượn hồn phách trong câu hồn châu để nhìn trộm ký ức của Lệ Quỷ, mong lấy được thêm tin tức về bệnh viện. Phần thưởng của bọn họ đương nhiên cũng sẽ được tăng thêm...
Lúc này, hai người đến bên ngoài Bộ Linh Dị, "Lão Vương, cái chùy sắt lớn với đống huyết nhục đen kia giao cho ngươi nhé!" "Giá cả sẽ không làm ngươi thất vọng đâu." Vương Thanh gật đầu: "Ta sẽ cho nhị thúc ta thấy tài năng đàm phán của ta, cho hắn biết ta cũng là một người có năng lực buôn bán!"
"..." Bạch Uyên thoáng giật mình, trong mơ hồ có điềm báo chẳng lành...
Cái tên này làm quái gì có thiên phú làm ăn...
Kết quả xấu nhất cũng chỉ là Vương Thanh ra giá thấp hơn một chút...
Dù sao người nhà Vương không nỡ hố Vương Thanh, hơn nữa chỉ vì chút Quỷ Tinh mà làm mất mối làm ăn này thì chẳng đáng chút nào.
"Vậy thì ta chờ tin tốt của ngươi..." Bạch Uyên cũng không vạch trần sự lo lắng trong lòng mà chọn tin tưởng hắn trước.
"Đi, vậy ta đi trước nhé?" Lúc này, cả hai đã muốn tách nhau ra. Dù sao nhiệm vụ cũng đã xong, chẳng cần phải ở chung nữa.
Thấy vậy, Bạch Uyên xoa xoa tay, tò mò hỏi:
"Này, thực ra ta có một chuyện muốn hỏi..."
"Chuyện gì? Miễn không liên quan đến chuyện riêng tư gia tộc thì ngươi hỏi gì cũng được."
"Rốt cuộc Chú Kỹ thứ nhất của ngươi là gì? Cái vợt ruồi bằng vàng kia à? Hay là dây thừng vàng trói người kia? Hay là đồng tiền vàng lớn kia?" Trong mắt Bạch Uyên đầy vẻ hiếu kỳ. Phương thức tấn công của Vương Thanh quả thật rất đa dạng, giống như có nhiều Chú Kỹ vậy.
"Hóa ra ngươi muốn hỏi cái này à..." Vương Thanh hơi mỉm cười, nói: "Chú Kỹ thứ nhất của ta không có hình dạng cố định, chỉ cần cho Quỷ Kim Tệ và Quỷ Tinh thì nó có thể biến hóa bất kỳ hình dạng nào, có thể phòng thủ, có thể tấn công, có thể thôi diễn..." "Đương nhiên, hiệu quả thế nào thì còn tùy thuộc vào lượng Quỷ Tinh bỏ vào nữa..."
"Ra là vậy..." Bạch Uyên chợt hiểu ra, mọi nghi ngờ trong lòng được giải đáp. Đồng thời, trong lòng hắn thầm chửi, đúng là khắc kim phối với Quỷ Vật...
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Uyên đột nhiên nhận được tin nhắn. "Hả?" Hắn ngẩn người, rồi nhận ra đó là tin nhắn của Tiểu Hàn.
Tin nhắn trên chỉ có hai chữ:
"Qua!"
"Hả? Thông qua rồi?!" Bạch Uyên giật mình, rồi lập tức hiểu ra, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.
"Sao vậy?" Vương Thanh vốn định đi rồi nhưng thấy bộ dạng Bạch Uyên như thế thì không kìm được liếc qua điện thoại của hắn. "Qua? Sao thế, lại dọa người ta quá đáng hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận