Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 363: Phiền phức...... Tăng lớn cường độ!

“Kiên cường vậy sao?” Trương Thanh Đạo đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của Ninh Khuyết, cũng không nhịn được cảm thấy có chút kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người cố chấp đến mức này…
Cái này sắp bị thiêu chết đến nơi rồi mà còn tự lừa mình dối người như vậy sao? Nếu năng lực của hắn chỉ là ảo cảnh đơn giản như vậy thì hắn đã không ngồi được lên vị trí Tổng bộ trưởng và càng không thể trấn áp được lục đại thế lực đỉnh cao! Tuy nhiên ý nghĩ của Ninh Khuyết kỳ thực cũng không sai, nếu trong lòng cho rằng đây là ảo cảnh thì nó sẽ là ảo cảnh, nếu cho rằng nó là thật thì nó chính là thật... Bất quá “lòng” này là chỉ tâm của thi thuật giả Trương Thanh Đạo chứ không phải Ninh Khuyết…
“Ảo giác… Là ảo giác…” Ninh Khuyết vẫn vững vàng ngồi đó như núi Thái Sơn, đồng thời miệng không ngừng lẩm bẩm, mặc cho quỷ hỏa thiêu đốt thân thể hắn. Rồi ngay lập tức, Ninh Khuyết đột nhiên bật dậy, quát:
“Ảo giác cái rắm!” Đau đớn kịch liệt khiến hắn không thể chịu nổi nữa, nếu lại cứ cố chịu như vậy thì hắn sẽ nhanh chóng bị thiêu chết tươi... Ninh Khuyết vừa động tâm thần, giải phóng sức mạnh linh dị của mình, bắt đầu chống lại quỷ hỏa đang thiêu đốt trên người, nhưng đáng tiếc, chênh lệch giữa hắn và Trương Thanh Đạo quá lớn. Sức mạnh linh dị của hắn đang nhanh chóng bị tiêu hao, nhưng quỷ hỏa thì không hề suy yếu, ngược lại còn trở nên càng hừng hực hơn…
Cảnh tượng này khiến trong lòng Ninh Khuyết đã dâng lên sự tuyệt vọng…
Chỉ là một cái giả thân mà thôi, mà tùy tiện đã dồn hắn vào đường cùng, hắn đã có thêm sự hiểu biết sâu sắc về sự đáng sợ trong thực lực của Trương Thanh Đạo…
Cho dù trong lòng hắn có bất mãn với hội trưởng, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người này…
“Tiểu Ninh, đừng sợ, chỉ là ảo giác thôi mà…” Đúng lúc này, Bạch Uyên đang khoanh tay đứng xem kịch vui lên tiếng trêu chọc. Ai có thể ngờ, cục diện đôi bên lại thay đổi nhanh chóng như vậy…
“Phải tin vào trực giác của mình chứ, tên khốn!” “…” Trong mắt Ninh Khuyết lóe lên sự tức giận, nhưng cơn đau dữ dội từ thân thể khiến hắn không nói nên lời, chỉ có thể giữ im lặng. “Không được… Nhất định phải nghĩ cách tự cứu, ta không thể chết như vậy được…” Hắn cố gắng nhịn đau, bắt đầu tỉnh táo suy nghĩ. Một lát sau, Ninh Khuyết khàn giọng nói:
“Bạch Uyên, dù gì ngươi cũng là thiên tài trong đám người cùng cấp, không dựa vào thực lực bản thân để báo thù mà lại đi mượn ngoại lực, ngươi thấy như vậy có được không?” Trương Thanh Đạo chỉ là giả thân, hơn nữa theo tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không bị một tên tiểu bối như hắn mê hoặc, hắn chỉ có thể hướng mục tiêu vào Bạch Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận