Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 848: có hay không siêu cấp Chí Tôn hội viên?

Chương 848: Có hay không hội viên Chí Tôn siêu cấp?
Bạch Uyên lúc này nhìn chằm chằm vào bảng giá, chỉ thấy trên cùng là giá vé vào sân nghiên cứu, rõ ràng là một cánh tay! Mà ở phía dưới, là các loại gói vé khác nhau, ví dụ như gói vé vào sân cộng thêm miễn phí tham quan một hạng mục, giá cả tự nhiên sẽ cao hơn một chút, là hai cánh tay!
Ánh mắt Bạch Uyên lướt qua, trong nháy mắt đã thấy rõ toàn bộ bảng giá. Các gói vé khác nhau có giá phải trả khác nhau, có cái cần cánh tay, có cái cần đùi, có cái cần con mắt…
Ánh mắt Bạch Uyên khóa chặt vào gói vé cuối cùng: Miễn phí tham quan toàn bộ khu! Mà cái giá phải trả thì có chút đắt đỏ, lại là một cái đầu!
"Khách nhân tôn kính, đã quyết định chưa?" Gã hề trên mặt nở nụ cười quỷ dị, đi tới đi lui đánh giá Bạch Uyên, tựa hồ đang cân nhắc cắt bộ phận nào trên người hắn...
Bạch Uyên nhíu mày, mở miệng nói:
"Bọn họ vừa rồi đưa ra cái gì thẻ, vì sao không cần trả phí?"
"Bọn họ?" Gã hề vẫn giữ vẻ mặt quỷ dị, nói, "Bọn họ thuộc nhóm khách quen tham quan dài ngày tại khu vui chơi quỷ quái của chúng tôi, tự nhiên sẽ có thẻ hội viên do chúng tôi phát, có thể vào cửa miễn phí."
"Vậy thì, khách nhân cũng là hội viên?"
"..." Bạch Uyên trong nháy mắt im lặng. Ta đây mẹ nó lần đầu tới, hội viên cái rắm...
"Nếu như khách nhân muốn làm thẻ hội viên thì cũng có thể." Gã hề mỉm cười, rồi lật bảng giá lên, phía trên hiện ra giá thẻ hội viên đặc quyền!
"Cánh tay, đùi, đầu lâu, xương cốt, nội tạng..." Bạch Uyên liếc mắt, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt cổ quái nói, "Không phải, nếu ta mua hết thì ta còn lại gì?" Hắn nhìn kỹ xuống dưới, tương đương với việc phải nộp hết toàn bộ thân thể của mình.
Gã hề nhỏ kỳ quái cười một tiếng, nói: "Còn lại cái thẻ hội viên..."
"Mẹ nó ngươi nói... đúng là có đạo lý!" Bạch Uyên nhìn sâu vào gã hề, lại không có cách nào phản bác...
Gã hề vẫn giữ nụ cười quỷ dị trên mặt, nói: "Khách nhân tôn quý, đã nghĩ kỹ mua loại vé nào chưa? Hoặc là làm thẻ hội viên?"
"Chờ một chút..." Bạch Uyên mỉm cười, rồi quay đầu lại, nhìn đám người đang xếp hàng sau lưng.
Gã hề có vẻ nhìn ra ý nghĩ của Bạch Uyên, mở miệng nhắc nhở: "Xin lỗi, khách nhân, thẻ hội viên không thể cho người khác mượn..."
Nhưng mà, hắn chưa dứt lời thì ngay lập tức nghe thấy một tiếng thét chói tai kinh hãi, chỉ thấy một tên sinh viên bị Bạch Uyên bóp cổ tại chỗ.
"Ta mượn cái thẻ hội viên nào?" Bạch Uyên nhếch miệng, nói: "Ngươi thấy ta giống như là người đi mượn thẻ sao? Cho Bạch ca đây làm thẻ hội viên!"
"Đây là tiền vé!" Hắn hất cằm lên, ra hiệu người mà hắn đang túm chính là tiền vé.
Người bán vé ngẩn người, có vẻ không ngờ Bạch Uyên lại làm như vậy...
"Có vấn đề sao?" Bạch Uyên thản nhiên nói: "Ngươi ghi trên bảng là tiền vé, chứ không chỉ định là phải lấy khí quan của ta."
"Đương nhiên có thể." Nụ cười của gã hề càng sâu, cái miệng trang điểm màu trắng đã gần như toạc đến mang tai, ánh mắt cũng theo đó trở nên quỷ dị hơn. Rất nhanh, hắn đã làm xong cho Bạch Uyên một cái thẻ hội viên, còn Bạch Uyên thì cực kỳ sảng khoái, trực tiếp đẩy cậu sinh viên trong tay về phía trước.
"Đây là thẻ hội viên sao?" Hắn quan sát tấm thẻ màu trắng trong tay, trên đó không có bất cứ chữ viết nào, chỉ có một chút khí tức linh dị tràn ngập, xem như là dấu hiệu chống làm giả.
"Đúng rồi, có loại hội viên Chí Tôn siêu cấp nào không?" Bạch Uyên nhíu mày nói: "Anh đây có tiền, không cần phải lo lắng gì cả!" Ánh mắt của hắn nhìn về đám người đang xếp hàng phía sau, trong mắt lóe lên một vòng quỷ dị.
Trong nháy mắt, phàm là những ai nhìn thẳng vào hắn, toàn bộ đều tái mét mặt mày, trong mắt hiện đầy sợ hãi… Rõ ràng, Bạch Uyên đang chuẩn bị biến bọn họ thành tiền vé để thanh toán...
"Chỉ có một loại thẻ hội viên này, nếu sau này có thể thì chúng tôi sẽ mở thêm." Người bán vé mỉm cười đáp lời.
Cùng lúc đó, chỉ thấy hắn túm lấy cổ cậu sinh viên kia, rồi môi đột ngột mở ra, trực tiếp cắn nát đầu của đối phương.
Trong nháy mắt, máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe ra, giống như một cái bình bục, khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Mà cậu sinh viên kia thì mặt mày đầy kinh hãi, phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai con mắt tan nát tràn đầy oán độc, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Uyên...
"Hì hì..." Gã hề trên mặt nở nụ cười quỷ dị, không để ý gì, từng miếng từng miếng nhai nuốt. Trong nháy mắt, thân thể cậu sinh viên bị nuốt trọn, chỉ còn lại máu tươi vương vãi khắp nơi.
Gã hề miệng vẫn nhai nuốt, sau đó đột ngột phun ra một đống huyết nhục lớn: "Không dai, vị không ngon..."
Nó chán ghét lắc đầu, sau đó lại tiếp tục đánh giá Bạch Uyên, chậm rãi nói: "Mùi vị của ngươi, có lẽ sẽ ngon hơn một chút nhỉ..."
"Ta đã là hội viên rồi, không cần mua vé nữa." Bạch Uyên mỉm cười, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhìn một màn kinh khủng này, hắn lại không hề có chút dao động tâm lý nào, thậm chí còn muốn cười…
Trong cơ thể hắn, Quỷ Kiểm nuốt quỷ không biết bao nhiêu con rồi, chuyện này là thường thấy…
"Anh đây đi tham quan trước." Hắn nhìn sâu vào gã hề, trong mắt có chút thèm thuồng, nhưng lại không hề manh động, trực tiếp xoay người rời đi.
Trên người đối phương tỏa ra khí tức linh dị, hắn có thể khẳng định, tên bán vé này không giống với những người khác, chắc chắn là lệ quỷ! Nhưng mà hắn hiện giờ mới đến, tạm thời còn chưa hiểu rõ tình hình, ngược lại cũng không vội động thủ. Dù sao thì hắn biết, phía sau mình có thể vẫn còn một đám người trong liên minh trật tự mới tới…
"Các ngươi cứ từ từ mà đấu..." Bạch Uyên thầm nghĩ trong lòng, đồng thời bước nhanh về phía cổng vào khu vui chơi.
Lần này, không có bất kỳ lực lượng linh dị nào ngăn trở, hắn thuận lợi tiến vào trong khu vui chơi.
Mà khi hắn bước vào trong đó, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, lẩm bẩm: "Vậy mà lại không có quỷ vực? Kỳ lạ..." Hắn vốn tưởng rằng chính thức bước vào khu vui chơi, thì sẽ cảm nhận được quỷ vực ở đây, nhưng có vẻ là đã suy nghĩ nhiều rồi.
"Thôi, không có cũng tốt." Bạch Uyên lắc đầu, ngược lại cũng không nghĩ nhiều nữa.
Quỷ vực tồn tại, chỉ khiến cho mức độ hung hiểm của địa điểm linh dị tăng cao, trừ phi là quỷ vực có tác dụng tích cực, ví dụ như túp lều yên tĩnh mà Đại Càn Quốc Chủ dùng để tu luyện...
Nhưng lúc này, Quỷ Kiểm trong cơ thể Bạch Uyên nói: "Tiểu tử, ngươi vẫn rất hung ác đấy, vì xử lý cái thẻ hội viên mà trực tiếp giết người kia."
"Không phải ta giết, ta chỉ đưa cho gã bán vé kia thôi." Bạch Uyên nhếch miệng, nói: "Nói nữa, nó là cái rắm người..."
Hắn vốn tưởng rằng nơi này có thể thật sự là khu vui chơi đàng hoàng gì đó, nhưng giờ phút này đã sớm bác bỏ ý nghĩ đó rồi. Nhà ai mà thu tiền vé vào cổng bằng khí quan người chứ...
Hắn có thể kết luận nơi đây chính là một địa điểm linh dị, còn về đám du khách xung quanh, thì chắc chắn không thể nào là loài người...
Hắn thấy, phần lớn xác suất là một dạng quỷ nô nào đó, thứ đồ chơi này giá trị duy nhất chắc có lẽ chỉ để làm vé vào cửa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận