Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 3: Ngươi để cục trị an an bài cho ngươi thầy xua ma?

Chương 3: Ngươi để cục trị an an bài cho ngươi thầy xua ma?
" ?"
Mặt quỷ tuy là nghe không hiểu, nhưng bản năng cảm thấy không giống như là cái gì lời hay. . .
“Hắn” không có kiên nhẫn, đã là làm ra quyết định!
Chính là ngươi!
Chỉ thấy vệt máu đỏ của Bạch Uyên lại lần nữa lan tràn, trong nháy mắt liền hóa thành một tấm lưới lớn màu đỏ ngòm, bao phủ toàn thân Bạch Uyên.
Còn mặt quỷ thì như tượng sáp tan chảy, hóa thành dòng máu đỏ tươi rơi đầy đất. . .
Trong phòng vệ sinh, máu tươi như thủy triều hội tụ, toàn bộ tuôn hướng ngực Bạch Uyên, Bạch Uyên thậm chí không hề cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, trực tiếp lâm vào hôn mê.
Và ngay chính giữa ngực hắn, lặng lẽ ngưng tụ thành một hình xăm mặt quỷ đỏ như máu. . .
Kinh khủng, điên cuồng, khiến người rùng mình, tràn ngập cảm giác chẳng lành.
Trong chớp mắt, mặt quỷ biến mất không thấy gì, như thể đã tan vào máu thịt của hắn. . .
. . .
"Bãi biển biến thành màu đen, cua bay lên ngọn cây, đến lúc đó chúng nó đều sẽ nói. . ."
Một tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, Bạch Uyên đang u mê nhíu mày, rồi mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Ừm?"
Đầu óc hắn có chút mông lung, nhìn xung quanh mọi thứ quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, "Sao ta lại. . . Ngủ trong nhà vệ sinh?"
Hắn xoa đầu, bỗng thần tình chấn động, rồi đột ngột nhìn vào gương, hiển nhiên, hắn nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Nhưng lúc này gương đã sạch như ban đầu, không còn chút dấu vết máu tươi nào, Hắn cẩn thận nhìn mình trong gương, nhưng không có gì dị thường, "Vẫn đẹp trai thế này, không có vấn đề gì à. . ."
Hắn vuốt mái tóc đen có chút rối bời, như nhớ ra điều gì, bắt đầu đọ nắm đấm với chính mình trong gương, Nửa tiếng sau, hắn cuối cùng xác nhận, mình trong gương không có gì bất thường.
"Kỳ lạ, mọi chuyện tối qua, là ảo giác?"
Hắn dường như nghĩ đến gì đó, nhìn xuống chỗ xả nước nhà vệ sinh, lá bùa phía trên đã biến mất từ lâu, "Không đúng. . . Không hợp lý. . . Bùa không thấy!"
Hắn nhìn xuống đất, quả nhiên có thể thấy một ít mảnh kim phù tàn, hiển nhiên là do mặt quỷ kia nhai nát để lại.
Lúc này, Bạch Uyên nhìn vào người mình, hắn nhớ lúc hôn mê thì thấy đối phương hóa thành máu tan vào trong người.
Nhưng hắn lật qua lộn lại kiểm tra, lại không thấy vết máu nào trên người.
"Không được, phải đi bệnh viện kiểm tra mới được!"
Dù sao hắn cũng chỉ là không thấy kinh dị trước máu me chứ không có nghĩa là không sợ chết. . .
. . .
Sáng sớm, Bạch Uyên cầm một xấp kết quả kiểm tra bình thường, cau mày suy tư.
Tuy rằng xét theo góc độ khoa học, cơ thể hắn không có vấn đề gì, Nhưng vấn đề là, chuyện tối qua là phi khoa học mà. . .
"Hay là nên tìm đạo sĩ gì đó làm pháp thuật cho mình?"
Bạch Uyên sờ cằm, nhưng nghĩ tới cái đồ bẩn tối qua trực tiếp nuốt phù, làm hắn cắt đứt ý định này.
"Đạo sĩ không đáng tin, mà ta lại không có tiền, thôi vậy, sinh tử có số, phú quý tại trời. . ."
Căn cứ theo quan hệ xã giao của hắn, cũng chẳng tìm được đại cao thủ nào có đạo hạnh, người quen duy nhất, có lẽ là Lưu Bán Tiên lừa đảo trên cầu vượt kia. . .
Bạch Uyên vốn lạc quan cũng không tiếp tục phiền não nữa, và ngay khi hắn chuẩn bị đi đến trạm xe buýt, ánh mắt chợt thấy cục trị an gần bệnh viện.
"Hay là. . . báo cảnh sát?"
Mắt hắn đảo vòng, dường như đang suy tính điều gì, rồi cất bước đi vào trong.
Xét theo thứ đồ dơ bẩn tối qua, thế giới có lẽ không đơn giản như hắn tưởng, và có thể cơ quan nhà nước đã sớm tiếp xúc với chuyện này.
Nếu hắn báo cáo, có khi còn có thể để người của nhà nước đến giúp khu trừ tà ma. . .
Mười phút sau, hai người mặc đồng phục trị an nhìn Bạch Uyên, mở miệng hỏi:
"Chào anh, nghe nói anh muốn báo án? Xin hỏi cụ thể là chuyện gì?"
Bạch Uyên nghiêm mặt, rồi từ tốn nói:
"Cái đó, chuyện tôi sắp nói, các anh đừng sợ."
"Cậu thanh niên, cứ yên tâm, chúng tôi là chuyên nghiệp."
"Tôi gặp quỷ!"
". . ."
Sắc mặt hai người đờ ra, rồi liếc nhau, hình như có chút chưa kịp phản ứng.
Một nhân viên trị an sờ lên mũi, nói:
"Thì ra, quỷ là ai?"
"? ?"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói: "Quỷ! Không phải người mà là đồ vật! Giống trong các phim kinh dị hay xuất hiện, ở khắp nơi, ăn thịt người đấy!"
". . ."
Hai người lại liếc nhau, trong nhất thời lại rơi vào yên lặng.
Chốc lát, người kia lại chậm rãi nói:
"Nó rất hung hăng sao?"
"Không phải nó hung hăng hay không, mà là nó rất đặc biệt, rất đặc biệt. . ."
Bạch Uyên nhớ lại cảnh tối qua, có chút kích động nói:
"Tối qua tôi đang tắm thì lầm bầm lầu bầu gì đó, kết quả trong gương tôi lại gật đầu đáp lại, sau đó nó bắt đầu cười, cười không ra tiếng như vậy. . ."
"Cậu thanh niên, bình tĩnh một chút!"
Một nhân viên trị an vẻ mặt quái dị, hình như cố nén cười, nói tiếp:
"Có khi nào, là vì cậu làm mấy hành động đó, nên trong gương mới làm theo không?"
". . ."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Không phải, anh coi tôi bị thần kinh à? !"
"Cậu thanh niên, cái kia của cậu. . . Lộ rồi. . ."
Một nhân viên trị an khác chỉ vào trong áo Bạch Uyên, vì vừa rồi hắn khoa chân múa tay làm áo ở túi ngực bị hở một mảng giấy, ở giữa có hàng chữ nổi bật: "Hồ sơ bệnh án khoa thần kinh Bệnh viện Bình An" . . .
"Mẹ nó. . ."
Bạch Uyên đờ người, sau đó vội vàng nhét vào lại, nói:
"Tôi nhắc lại lần nữa, chuyện này không liên quan gì đến thần kinh của tôi hết!"
"Những lời tôi nói đều là thật!"
". . ."
Hai nhân viên trị an liếc nhau, sắc mặt càng trở nên quái lạ.
Đúng lúc này, một giọng trầm ổn vang lên:
"Đừng vội, cứ nói."
"Đội trưởng Giang!"
Hai nhân viên trị an lập tức đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng.
"Hai người các cậu ra ngoài trước!"
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục gật đầu, ánh mắt rồi hướng về Bạch Uyên.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hắn và Bạch Uyên.
"Tôi là đội trưởng Giang Thành, cục trưởng trị an Bình An, anh cứ từ từ nói."
Giang Thành không như hai người có vẻ mặt quái dị kia, mà nghiêm túc lắng nghe, hoàn toàn không để ý thân phận người có vấn đề thần kinh của đối phương.
Bạch Uyên gật đầu, tiếp tục nói:
"Lúc đó tôi phát uy, một cái giác hút bồn cầu chụp thẳng lên mặt nó. . ."
"? ?"
Giang Thành nghe xong những lời này, vẻ nghiêm chỉnh cũng không khỏi biến đổi, chuyện này có người bình thường làm được sao?
Bạch Uyên cũng không để ý đến biến đổi của đối phương, vẫn tiếp tục:
"Nhưng mà tên kia có chút không phục, nó thế mà từ trong gương đi ra. . ."
"Nói tiếp!"
Giang Thành sắc mặt chấn động, đồng thời yên lặng ghi chép lại.
Rất nhanh, Bạch Uyên thuật lại hết chuyện tối qua cho đối phương, còn Giang Thành từ đầu đến cuối không hề nghi vấn, mà là ghi lại tất cả.
"Cảnh sát, anh tin lời tôi nói sao?"
Bạch Uyên cũng thấy hơi bất ngờ, chuyện này thật sự có chút quá hoang đường. . .
Giang Thành cười cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói:
"Tôi đã ghi lại đầy đủ, nếu có tình huống tương tự, anh có thể trực tiếp gọi cho tôi."
"Ừ, được."
Bạch Uyên gật đầu, rồi lại xoa tay nói:
"Vậy thì, đội trưởng Giang, các anh có thể bố trí cho tôi một thầy trừ ma các kiểu không."
"? ?"
Vẻ mặt Giang Thành đờ ra, ngươi muốn cục trị an bố trí thầy trừ ma cho ngươi ư?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận