Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 229: Trên cửa sổ mặt người......

Chương 229: Trên cửa sổ mặt người...... “Là ngươi à.” Bạch Uyên nghe những lời này, ngược lại trong nháy mắt liền hiểu ra. “Cái đó, Bạch ca về sau quan tâm chiếu cố.” Tần Thiên Hào xoa xoa hai bàn tay, trong mắt có chút vẻ lấy lòng. “Dễ nói dễ nói.” Bạch Uyên khoát tay áo, nói: “Con người ta thu phí cũng không cao.” “Thu phí?” Tần Thiên Hào ngơ ngác, trong nhất thời chưa kịp phản ứng. Bạch Uyên nhíu mày, nói: “Thế nào, có muốn nộp trước ít phí tổn không? Mạo danh hội viên?” “……” Tần Thiên Hào vội vàng lắc đầu, nói: “Lần sau, lần sau nhất định…” Nói xong, hắn kéo một bên bạn cùng phòng chạy trốn, sợ đối phương tại chỗ lột sạch hắn. “Phí tổn không cho còn muốn ta chiếu cố?” Bạch Uyên nhếch miệng, nói tiếp: “Đúng rồi, Tiểu Hàn, bên cạnh hắn cái kia là Nhân Diệu phải không?” Hắn đối với tên này vẫn có chút ấn tượng dù sao bị hắn và Tiểu Hàn lần lượt hành hung. “Là hắn.” Chu Hàn gật đầu nói: “Bất quá ta nhìn hắn, có vẻ như có chút mất hồn mất vía.” “Có thể là vừa đến Ngũ Trung, vẫn chưa thích ứng đi.” Bạch Uyên nhún vai, ngược lại không để ý. Hai người rất nhanh trở về ký túc xá, vì nhàm chán, lại online đánh game. Dù sao bọn hắn hiện tại, lại không thể nhận nhiệm vụ, cũng không có nhiệm vụ học tập, ngược lại có chút nhàn rỗi… Bất quá các học sinh mặc dù nhàn, nhưng toàn bộ linh dị bộ lại đang bận điên. Các tỉnh và thành phố linh dị bộ vội vàng bắt đầu công việc, căn cứ tình báo linh dị đã có, mở các loại nhiệm vụ, đồng thời thiết lập phần thưởng vân vân. Mà người của tổng bộ thì liên tục họp, thảo luận các loại biện pháp khả thi. Giải tán quỷ linh ban, sáng lập nhiệm vụ bộ, chỉ là một sự khởi đầu. Bọn hắn thiết lập các loại quy tắc, không chỉ có Quỷ Linh Nhân chịu ảnh hưởng, mà cuộc sống của người bình thường cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. Dù sao thời đại bây giờ đã có biến chuyển lớn, tự nhiên phải có quy tắc tương ứng mới có thể để cho mọi người thích ứng hoàn cảnh tốt hơn. Ngoài ra, các bộ phận linh dị của các quốc gia khác cũng họp suốt đêm, xây dựng các quy tắc mới. Đợt Linh Dị Chi Dạ này mang tới biến chuyển lớn, khiến toàn cầu bắt đầu từng bước bước vào thời đại linh dị… Buổi tối, “Thắng lợi tới tay, kết thúc!” trải qua một ngày ác chiến, Bạch Uyên hai người thành công giành chiến thắng. “Tốt!” Chu Hàn cũng cười tắt game. Trải qua trò chơi quỷ tôi luyện, tâm tính hai người đã có sự thay đổi, chiến thắng coi như thành công… Mà lúc hai người đang chơi vui vẻ, Nhân Diệu ở ký túc xá bên cạnh lại nằm trên giường, có chút trằn trọc… Vì hợp lớp, những người từ trường khác đương nhiên ở lại ký túc xá Ngũ Trung, dù sao nhiều chỗ như vậy, để trống cũng để trống. “Còn chưa tới sao?!” Nhân Diệu nhíu mày, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cả người lộ ra có chút nóng nảy. Linh Dị Chi Dạ kết thúc, tin tốt là hắn sống sót, nhưng tin xấu là, hắn bị một lệ quỷ bám lấy… Trong khoảng thời gian này, hắn luôn bất an lo sợ, chờ đối phương xuất hiện. Bất quá mấy ngày qua, lệ quỷ kia lại chưa hề xuất hiện, phảng phất mọi chuyện chỉ là phán đoán của hắn mà thôi. Nhưng Nhân Diệu có thể khẳng định, hắn chắc chắn bị quỷ để ý đến. Bởi vì thỉnh thoảng hắn lại phát giác được, có một ánh mắt nhìn trộm trong bóng tối đang quan sát hắn… Mới đầu hắn còn có thể nhờ bản lĩnh tâm lý mặt không đổi sắc, thậm chí còn chờ đợi cùng lệ quỷ đối chiến, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cũng bắt đầu có chút hoảng loạn… Cả người dần dần hoảng hốt, mất tập trung, thậm chí hôm nay nhìn thấy Bạch Uyên hai người cũng không có phản ứng gì. “Muốn đến thì đến đi, đừng có kiểu làm trò mèo khó chịu như thế có được không?” Nhân Diệu nằm trên giường, ngủ cũng không dám ngon giấc… Cảm giác bị dòm ngó như thế này, ngoại trừ bọn biến thái, phần lớn mọi người đều đoán sẽ mất ngủ trắng đêm… Mà khi hắn đang suy nghĩ, một cỗ sức mạnh linh dị trong nháy mắt ập đến, bao phủ toàn bộ thân hình, khiến hắn bỗng dưng ngồi dậy! “Đến rồi!” Nhân Diệu biến sắc, trong nháy mắt gọi ra quỷ vật của mình. Chỉ thấy hắn đứng dưới đất ký túc xá, trong tay nắm chặt một thanh trường thương, phía trên càng có những vệt sáng đỏ tràn ngập. Hắn không vội hành động, mà liên tục điều chỉnh cảm xúc, cưỡng ép sự sợ hãi trong lòng. Với tư cách thiên tài Nhất Trung, hắn đã xử lý nhiều vụ linh dị, thậm chí còn một mình giải quyết một vụ, cũng được xem là người dày dặn kinh nghiệm trong giới quỷ linh. Hắn biết sau khi mình bị quỷ để ý thì không đi tìm giúp đỡ, mà tự chuẩn bị giải quyết, dù sao không xác định lệ quỷ xuất hiện khi nào, người ta không thể nào ngày nào cũng ở bên cạnh hắn được, huống hồ hắn cũng không tìm được người nào mạnh hơn mình. “Linh thể quỷ sao?” Lúc này, hắn hết sức tập trung, cố gắng tìm vị trí lệ quỷ, ngay trong một thoáng, hắn khẽ biến sắc, đã nhận ra cảm giác bị nhìn trộm rõ rệt! Trong nháy mắt, hắn nhìn ra ban công, chỉ thấy trên cửa sổ, vậy mà xuất hiện một khuôn mặt người mờ ảo, đang lẳng lặng nhìn hắn… “…” Nhân Diệu giật mình, đồng thời cầm thương, cẩn thận từng li từng tí tiến đến cửa sổ ban công. Khi khoảng cách gần hơn, hắn cũng thuận lợi nhìn rõ mặt người kia, nhất thời vẻ mặt ngưng trọng ban đầu trở nên kỳ quái, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Người trên mặt không ai khác, đúng là hắn! “Ta dựa, thì ra là tự mình hù mình…” Khóe miệng Nhân Diệu giật một cái, nhìn người trên mặt, rõ ràng chỉ là ảnh trong gương của chính mình. “Sao ta cứ giật mình vậy…” Dạo này hắn tinh thần mệt mỏi, khả năng tâm lý cũng kém đi nhiều. Bị chính mình dọa, chuyện này mà nói ra chắc sẽ bị người khác cười chết mất. Soạt! Hắn quay người mở vòi nước, rửa mặt, cố tỉnh táo lại. “Con quỷ này thật là đáng ghét, sao giống như cố ý tra tấn mình vậy…” “Hay là ngươi cũng họ Bạch?” Nhân Diệu vừa dùng nước lạnh rửa mặt, vừa thầm chửi trong lòng. Mà khi hắn lấy khăn mặt lau mặt thì cả người đột nhiên giật mình. “Hửm?” Đồng tử của Nhân Diệu co rụt lại, nhìn khuôn mặt trong gương, thậm chí trái tim đều hẫng một nhịp. Trong gương, mặt của hắn vậy mà biến thành khuôn mặt một người đàn ông xa lạ! “Quỷ?!” Không do dự, trường thương trong tay hắn bắn ra trong nháy mắt! Soạt! Chỉ nghe chiếc gương trước mắt vỡ tan, nhưng không có lệ quỷ nào xuất hiện… “Không có?!” Nhân Diệu cau mày, không phát hiện bất kỳ hơi thở linh dị nào trong gương, điều đó có nghĩa, trong gương không phải quỷ! Hắn nhìn mảnh vỡ gương dưới đất, vẫn thấy khuôn mặt người đàn ông xa lạ kia! Đúng lúc này, hắn lại nhận ra ánh mắt đang theo dõi, ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trên bệ cửa sổ ban công, khuôn mặt vừa nãy giống hệt hắn đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu cứu, đồng thời nó khẽ há miệng, như muốn kêu cứu mạng… Hiển nhiên, đây mới là mặt của hắn! Hắn mở to mắt nhìn, trong lòng ngay lập tức có một ý nghĩ kinh khủng: “Nếu mặt của mình ở ngoài cửa sổ, vậy khuôn mặt trên đầu mình bây giờ là của ai?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận