Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1048: Lục chú phía dưới người thứ nhất!

Chương 1048: Lục chú dưới trướng đệ nhất nhân!
“Không cần phí sức!” Lúc này, Sợ lão mặt mày âm trầm, nói: “Không g·iết hắn, chúng ta ai cũng không thoát được!”
“Đáng c·hết!” Ngụy Vũ kinh hãi, nói: “Ân oán của các ngươi không liên quan đến chúng ta, đừng ép chúng ta liên thủ với tiểu t·ử kia!”
“Ngươi cảm thấy có thể thì cứ đi đi…” Phố lão trong mắt thoáng vẻ mỉa mai. Hắn tuy không hiểu rõ Bạch Uyên, nhưng việc đối phương đến phút cuối mới lộ thực lực, hiển nhiên mục đích là muốn một mẻ hốt gọn!
“…” Ngụy Vũ lập tức im lặng. Hắn nhìn Lâm Hiên và Phố lão, rồi lại nhìn về phía Bạch Uyên tà dị nơi xa, thân thể theo bản năng run lên, hoàn toàn không có ý định liên thủ… Bây giờ hắn thậm chí không dám đến gần đối phương, sợ rằng mình cũng sẽ bị xé nát thành c·ặ·n bã…
Trong mắt Ngụy Vũ lúc này thoáng vẻ quyết tuyệt, nói: “Nếu ta liên thủ với các ngươi, sau đó chúng ta có thể rời đi sao?”
Sợ lão trầm ngâm một lát, rồi gật đầu: “Có thể!”
Lâm Hiên bên cạnh cũng gật đầu nhẹ. Thấy hai tên ngụy lục chú cường giả đều đồng ý, Ngụy Vũ cũng thở phào, tiếp lời: “Nếu vậy, ta và huyết vũ sẽ liên thủ với các ngươi, trước tiên g·iết tiểu t·ử này!”
Lời vừa dứt, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từ một tòa kiến trúc bên dưới. “Hả?” Mọi người giật mình, lập tức nhìn xuống dưới.
Bạch Uyên từ trong kiến trúc bay ra, vẻ mặt tươi cười bước đến, hai tay mỗi bên lôi theo một bộ th·i t·hể của những linh dị vật bị lột sạch!
“Lão Hồ, người Quỷ Hỏa Sơn các ngươi!” Bạch Uyên cười hắc hắc, ném hai bộ th·i t·hể trong tay ra.
Hồ Nham biến sắc ngay tức khắc, liếc mắt liền nh·ậ·n ra thân ph·ậ·n của hai bộ th·i t·hể. Đó là Kỷ Trầm và một người khác của Quỷ Hỏa Sơn! Hai người biết mình không tạo được sóng gió gì trong trận chiến này nên từ đầu đã ẩn nấp dưới công trình, không có ý định tham chiến… Nhưng Bạch Uyên thì vẫn luôn ghi nhớ tài nguyên linh dị trên người hai người họ, đương nhiên không dễ dàng buông tha!
“Giả thân sao?” Phố lão sắc mặt ngưng trọng, nhìn Bạch Uyên ở một nơi khác. Hiển nhiên, Bạch Uyên dùng giả thân l·ừ·a gạt bọn họ, nhân lúc mọi người liên thủ mà trước tiên giải quyết Kỷ Trầm và đồng bọn. Và cả Phố lão lẫn bộ trưởng Lâm của bộ linh dị đều không p·h·át hiện ra giả thân của Bạch Uyên…
“Năng lực của hắn đã biến đổi!” Lúc này, Ngụy Vũ cau mày nhắc nhở. Trước đây Bạch Uyên cũng từng tạo ra giả thân để l·ừ·a Hồ Nham, nhưng cái giả thân đó quá vụng về, đến cả hắn cũng dễ dàng nhìn ra. Còn lần này, tất cả mọi người lại không một ai p·h·át hiện ra sự dị thường…
“Đây không phải giả thân!” Hai Bạch Uyên cười hắc hắc, đồng thanh nói. Ngay tức thì, cả hai cùng nhau hành động, chủ động t·ấ·n c·ô·n·g về phía đám người!
Mọi người thấy vậy thì mặt mày căng thẳng, cùng nhau tiến vào trạng thái lệ quỷ hóa, gọi ra lệ quỷ dung hợp của mình. Hiển nhiên, không ai dám lơ là! Kỷ Trầm hai người dù là đồ bỏ đi, thì dù gì cũng là ngũ chú, vậy mà Bạch Uyên g·iết bọn chúng chỉ trong mấy chục giây, thật sự đáng sợ…
Lúc này, Hồ Nham đột ngột lên tiếng: “Kẻ có cốt sí trên người là bản thể, ưu tiên giải quyết hắn!”
Mọi người nghe vậy liền hiểu ra. Khí tức của bản thể và phân thân Bạch Uyên giống hệt nhau, thoạt nhìn không khác biệt, nhưng trang bị linh dị thì không thể làm giả, mà ngược lại, lại có thể để người ta lập tức đoán ra!
Sợ lão lộ rõ s·á·t khí, nói: “Để ta giải quyết tên phân thân này, các ngươi liên thủ đối phó bản thể của hắn!”
Mọi người gật đầu, hoàn toàn không có ý kiến. Dù chỉ là phân thân, nhưng cảm giác áp bức mà nó tỏa ra còn đáng sợ hơn cả ngũ chú đỉnh tiêm, e rằng chỉ có hai tên ngụy lục chú cường giả mới có thể đơn đ·ộ·c giải quyết!
Trong tích tắc, hai bên giao chiến kịch liệt!
Hồ Nham nhanh chóng nói: “Tốc độ của hắn rất nhanh, trước hạn chế hắn lại!” Hắn là người quen thuộc Bạch Uyên nhất, nên rõ năng lực của đối phương.
Ngay tức khắc, mấy đạo chú kỹ loại hạn chế cùng nhau tung ra, ép Bạch Uyên kh·ố·n·g chế tại chỗ! Thấy vậy, mặt mọi người lộ rõ s·á·t ý lạnh lẽo, cùng lúc tung chú kỹ t·ấ·n c·ô·n·g! Trong chớp nhoáng, khí tức linh dị kinh khủng lan tỏa. Nếu không có màn đen ngăn cản, có lẽ gần nửa chủ đất khu vực sẽ p·h·át giác…
Vô số công kích linh dị dồn dập t·ấ·n c·ô·n·g Bạch Uyên đang bị giam cầm!
Chỉ trong nháy mắt, thân thể Bạch Uyên vỡ nát không chịu n·ổi, hóa thành đầy trời m·áu th·ịt, nhìn cực kỳ huyết tinh! Mọi người thấy thế thì mừng rỡ. Dù đối phương có bất t·ử thân để khôi phục, nhưng ít nhất điều đó có nghĩa là hắn không phải vô đ·ị·c·h. Chỉ cần g·iết hắn vài lần thì sẽ tiêu hao hết lực lượng linh dị…
Nhưng lúc này, Hồ Nham nhìn cảnh này lại thấy bất an. Bạch Uyên không làm gì cả, trực tiếp bị xé nát thân thể? Đối phương không phải loại người dễ đối phó như vậy…
Và đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mọi người giật mình, cùng nhìn lại thì thấy Sợ lão mặt mày kinh hãi, cả người đang bị Bạch Uyên không chút nương tay h·ành h·ung. Còn tên Bạch Uyên được cho là phân thân kia thì lại mọc ra đôi cốt sí, dựa vào tốc độ tuyệt đối để áp chế, khiến Phố lão không còn cơ hội chạy trốn!
“Đáng c·hết, bị l·ừ·a rồi!”
“Kẻ đó mới là bản thể!”
Những người còn lại cũng lập tức nhận ra, đồng loạt t·ấ·n c·ô·n·g Bạch Uyên!
Nhưng ngay lúc này, Bạch Uyên cười nhạt, đột nhiên tung ra một quyền. Lực lượng linh dị khủng khiếp lan tỏa, khiến màn đêm đen kịt cũng phải bị xé rách!
“Nát!” Mọi người biến sắc, theo bản năng dừng bước. Cú đấm của Bạch Uyên đánh thẳng khiến thân thể Phố lão tan nát thành c·ặn bã! Cùng lúc đó, Bạch Uyên khẽ động tâm thần, một đạo âm quỷ chi lực mơ hồ dung nhập vào thân thể tàn phế của Phố lão…
Nhưng mọi người đều không nhận ra điều đó. Mặt ai nấy cũng tái mét, sợ hãi càng thêm sâu sắc. Đến tận đây, hai tên ngụy lục chú đã lần lượt bị Bạch Uyên đánh cho n·ổ t·a·n x·á·c… Cảm giác áp bức đáng sợ như vậy, từ trước tới giờ họ chưa từng trải qua…
“Thật sự có thể thắng sao?” Ngụy Vũ bất an, nhìn những người bên cạnh. Không chỉ riêng hắn, mà những người khác cũng có cùng cảm giác bất an, thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Lúc này, Lâm Hiên trầm giọng: “Sợ cái gì? Phố lão có bất t·ử thân, rất nhanh sẽ khôi phục, mà lại các ngươi cho rằng tiểu t·ử kia không hề hao tổn chút nào sao? Chúng ta đông người như vậy, dù có tiêu hao thì cũng có thể sống mài hắn đến c·h·ế·t!”
Mọi người nghe vậy thì bình tĩnh hơn. Họ bỗng có thêm lòng tin. Do có bất t·ử thân, nên những trận chiến giữa các Quỷ Linh Nhân cấp cao đều là một cuộc chiến hao tổn. Dù sức chiến đấu của Bạch Uyên k·h·ủ·n·g· ·b·ố đến đâu, lực lượng linh dị trong cơ thể vẫn sẽ có hạn, sớm muộn gì cũng bị tiêu hao hết. Đến lúc đó, dù mạnh mẽ đến đâu cũng trở nên vô dụng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận