Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1094: Tinh thần phân liệt......

Chương 1094: Tinh thần phân liệt…
“Vương Diên, ngươi không sao chứ?” Đổng Ninh cau mày nói: “Kỳ thật, nếu ngươi vừa rồi không cố ý hét giá cao, cũng đã không xảy ra chuyện như vậy.”
“…” Vương Diên nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, lúc này mới dần dần khá hơn, bất quá trong mắt vẫn còn lưu lại sự sợ hãi: “Chuyện không đến mức đó chứ?”
Đổng Ninh thấy bộ dạng của hắn thì không nhịn được nói: “Không phải chỉ là bị đánh tan xác thôi sao? Chúng ta trước kia chẳng phải đã từng rồi hay sao…” Phàm là những người sở hữu thân quỷ linh bất tử, ít nhiều gì cũng từng chịu những vết thương trí mạng, hơn nữa tố chất tâm lý của Vương Diên cũng không tệ, không lẽ lại sợ hãi như vậy chứ…
Vương Diên lắc đầu, không nói thêm gì. Điều khiến hắn sợ hãi không phải Bạch Uyên giết hắn một lần, mà là sát tính mà đối phương vừa mới thả ra...
Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Đổng Ninh, nếu sau này gặp lại hắn, hãy tránh xa ra!”
“Hả?”
“Người này, rất có thể là đồ thành!”
“Đồ thành?!” Đổng Ninh sắc mặt run lên, nói: “Không thể nào?” Hiện tại quỷ linh nhân dù thường xuyên bộc phát giết chóc, nhưng đồ thành, chuyện khiến người và thần đều phẫn nộ này, e là cả Trung Châu cũng khó tìm được mấy người…
“Chắc chắn không sai!” Vương Diên khẳng định: “Ta vừa nãy bị sát khí của hắn ảnh hưởng đến tâm thần, thấy quá nhiều oán hồn, toàn bộ đều là quỷ linh hình người, chí ít phải có hơn 100.000, mà ít nhất cũng đều là cấp tam chú!” Vừa rồi, những oán hồn mà hắn nhìn thấy ngưng thực đến mức khó tin, chắc chắn không thể là do quỷ linh nhân cấp thấp hoặc người bình thường tạo thành...
“100.000 quỷ linh nhân?!” Đổng Ninh trong lòng run lên, thậm chí cả thân thể cũng có chút mềm nhũn…
“Ngươi thử nghĩ xem, chỉ là quỷ linh nhân cấp tam chú thôi hắn đã giết nhiều như vậy, vậy thì còn cấp một, hai chú thì sao? Người bình thường thì sao?” Vương Diên hít một hơi thật sâu nói: “Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn không chỉ đồ một thành đâu!” Dựa vào phân tích của hắn thì kẻ giết người vô độ như vậy, không có khả năng chỉ chọn quỷ linh nhân cấp cao để giết, có lẽ là một kẻ biến thái gặp ai giết người đấy…
Nghe những lời này, Đổng Ninh trong nháy mắt cũng hiểu ra. Vốn hắn còn định hỏi thăm thân phận của Bạch Uyên, tương lai không chừng có thể kết giao một chút, vạn nhất lại có cơ duyên gì đó… Nhưng giờ xem ra, hắn liền từ bỏ ý nghĩ này ngay lập tức…
Một lát sau, hắn khôi phục lại, nhìn Vương Diên, nói: “Nơi chúng ta cách Đại Hạ quốc rất xa, chắc sẽ không có khả năng gặp lại, ngươi đừng lo lắng nữa.”
“Mong là vậy…” Trong lòng Vương Diên vẫn tràn đầy sợ hãi. Hắn dám uy hiếp một ác ma như vậy, thật là chê mạng mình quá dài…
Ngay lúc này, ánh mắt hắn nhìn thấy đồ vật linh dị cấp ngũ chú trong tay Đổng Ninh, tiếp đó thở dài nói: “Được rồi, nếu chuyện đã xong thì có duyên gặp lại!” Nói xong hắn liền vác quỷ đao, giả bộ muốn rời đi…
“Khoan đã!” Đổng Ninh gọi hắn lại, nói: “Nhanh vậy đã muốn đi rồi sao?”
“…” Nghe vậy, sắc mặt Vương Diên lập tức biến đổi, đồng thời nắm chặt quỷ đao trong tay. Bây giờ sơn thủy luân phiên, sức mạnh linh dị trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, không phải là đối thủ của Đổng Ninh…
Đổng Ninh nhìn vẻ cảnh giác của đối phương, cười nói: “Đội trưởng, đồ vật linh dị này là của đội ta, bây giờ đương nhiên là phải chia đều mới đúng chứ.”
“Hả?” Vương Diên ngẩn ra: “Ngươi không giết ta sao?”
“Ta giết ngươi làm gì?” Đổng Ninh nhún vai: “Nếu không phải vừa rồi ngươi ra tay thì ta đã trực tiếp mất hết thần trí, trở thành một kẻ điên cuồng rồi…”
“…” Vương Diên nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ…
“Mặc dù đội đã giải tán, nhưng chưa chắc chúng ta sẽ trở thành kẻ thù!” Đổng Ninh nói: “Đi tìm cửa hàng linh dị trước đã, sớm bán hết thứ này đi!” Rất nhanh sau đó, cả hai người rời đi khỏi nơi đây...
Cùng lúc đó, Bạch Uyên trở về viện quỷ, đồng thời đang xem thông tin trên tay.
“Tiểu Bạch, ngươi vậy mà khống chế được bản thân, không giết người vừa rồi?” Quỷ Kiểm bay ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Vừa nãy, nó lại xuất hiện à?”
Bạch Uyên khẽ giật mình, tiếp đó nhẹ gật đầu, trên mặt không nhịn được có một chút bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi rời khỏi Ngũ Triều quốc, hắn đã dần dần kiềm chế được sát tính của mình, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng ba ngày trước đó, Bạch Uyên chạm trán với hơn trăm lệ quỷ, đương nhiên là lại phải mở rộng sát giới. Ngay lúc đó, một âm thanh tà tính xuất hiện trong đầu hắn. Bạch Uyên vốn tưởng là lệ quỷ nào đó quấy phá, nhưng sau khi Quỷ Kiểm kiểm tra lại thì đưa ra kết luận: Đây không phải là quỷ, mà là một nhân cách khác của Bạch Uyên!
Rõ ràng là vì tại Ngũ Triều quốc giết chóc quá nhiều mà hắn đã bị di chứng, tinh thần có dấu hiệu phân liệt… Nói cách khác, lần này, hắn thật sự đã mắc bệnh rồi…
Cũng may bản thân ý chí của Bạch Uyên rất mạnh mẽ, ngược lại là không bị nhân cách giết chóc ảnh hưởng, vẫn có thể duy trì bản thân, nhưng theo số vụ giết chóc tăng lên, sự tồn tại của nhân cách giết chóc sẽ càng ngày càng rõ ràng, đến lúc đó liệu Bạch Uyên có thể chống cự được hay không thì đó vẫn là một ẩn số...
Biện pháp duy nhất chính là ngừng giết chóc. Nhưng điều đó có nghĩa là thực lực của Bạch Uyên sẽ ngừng mạnh lên, mà ở thời đại này, không có thực lực đồng nghĩa với cái chết…
Hoặc là điên, hoặc là chết, Bạch Uyên không có lựa chọn thứ ba…
“Hi vọng trước khi thời đại linh dị kết thúc, ta có thể giữ lại lý trí…” Bạch Uyên tự nhủ, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện như vậy.
“Ai, thật sự là khó lường…” Quỷ Kiểm đứng bên cạnh cũng không khỏi thở dài. Cho dù nó có thủ đoạn thông thiên thì đối với những chứng bệnh về tinh thần như thế này cũng không có biện pháp nào cả...
“Không sao, ít nhất bây giờ vẫn khống chế được là được rồi.” Bạch Uyên cười, nói tiếp: “Sau này ta cố gắng bớt giết người lại…” Hắn đã có suy đoán, tuy giết quỷ cũng sẽ làm tăng sát tính, nhưng so với giết người thì đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn chỉ đánh quỷ bị trọng thương, nên mức độ ảnh hưởng sẽ ít đi một chút...
“Tiểu Bạch, ta tin ngươi có thể khống chế được!” Quỷ Kiểm mỉm cười, hiếm khi khích lệ Bạch Uyên một chút.
“Nhất định phải khống chế được!” Bạch Uyên nhếch mép cười, nói: “Trung Châu này không thể so với Ngũ Triều quốc, lúc nãy ta không giết người đó cũng là vì ở Trung Châu, ta không muốn thanh danh của mình bị bôi nhọ…”
Việc hắn ở Ngũ Triều quốc giết chóc bừa bãi là vì ở đó giết chóc là chuyện đương nhiên, hắn chỉ là nhập gia tùy tục... Chẳng qua, bây giờ đã trở lại Trung Châu, hắn không chỉ là Bạch Uyên mà còn là phó bộ trưởng bộ Linh Dị của Đại Hạ quốc, đương nhiên phải để ý đến thanh danh một chút, không thể lại làm một kẻ cuồng sát nữa... Nếu không đến lúc đó những cường giả của các nước linh dị có thể sẽ liên thủ giết hắn...
“Chỉ mong ít có người tới chọc vào ta...” Trong mắt Bạch Uyên thoáng hiện lên một vòng huyết quang, nhưng nó nhanh chóng biến mất, khôi phục bình thường. Hắn sẽ không chủ động giết người nữa, nhưng nếu có người chọc giận hắn, thì có thể hắn sẽ không khống chế được bản thân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận