Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 464: thì ra liền ta là bệnh nhân?

Chương 464: thì ra chỉ có ta là bệnh nhân?
“Cứ như vậy phân chia đi.” Chu Hàn chủ động phản bác, sau đó không đợi Vương Thanh mở miệng, tiếp tục nói: “Hàn Vũ tỷ là chủ lực diệt quỷ, ngươi dùng đồ trong nhà làm át chủ bài giải quyết con lệ quỷ Tam chú kia, công sức của Bạch Ca thì khỏi nói, thiếu một trong ba người các ngươi, chúng ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có ta là có cũng được, không có cũng chẳng sao.” Chu Hàn giải thích: “Ta có thể cầm chừng này, đã là đủ lắm rồi.” “Còn về chuyện tuổi thọ, không cần lo, ta cũng chưa đến mức sắp c·h·ế·t bất đắc kỳ t·ử đâu......” Lời này của hắn ngược lại là thật lòng, dù sao cống hiến của mình thật sự không có gì nổi bật......
“Vậy thế này đi......” Bạch Uyên suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Đồ vật Nhị đại gia ta tặng thì cứ chia như vậy, chúng ta còn có 8.500 khối quỷ tinh lợi nhuận, trừ đi chi phí các đạo cụ linh dị mọi người đã dùng, số quỷ tinh còn lại sẽ chia đều.” Vương Thanh và Hàn Vũ nghĩ một lát rồi gật đầu, xem như đã đồng ý.
Thấy thế, Chu Hàn tự nhiên cũng không nói gì thêm. Lần này đám người tiêu tốn đạo cụ ước chừng hơn hai ngàn quỷ tinh, trong đó phần lớn là Hàn Vũ dùng, dù sao cô ấy dùng đồ Tam chú cấp mà. Nhưng cô ấy là chủ lực, ngược lại không thể trách móc được nhiều...... Tính ra thì cho dù là Chu Hàn có đóng góp ít nhất, cũng có thể chia được khoảng 2.000 quỷ tinh tiền thưởng, đây đã là một khoản thu hoạch khổng lồ rồi...... Dù sao hắn g·iết người Bạch Trần Sơn cũng chưa từng nhận được nhiều quỷ tinh như vậy......
Bạch Uyên thấy ba người không có ý kiến gì, cũng gật đầu, nói: “Mấy món đồ linh dị này mọi người có cần không? Nếu không cần thì mang đến Quỷ Linh Nhai bán đi.” 8.500 khối quỷ tinh lợi nhuận của bọn họ bao gồm cả những món đồ linh dị từ năm hộ công và hai quỷ bác sĩ tuôn ra, đương nhiên phải bán đi mới có được số quỷ tinh này. Nếu ai cần thì cứ mua theo giá thị trường......
Nghe thấy có đồ để bán, Vương Thanh lập tức vỗ ngực, nói: “Giao cho ta đi! Ta nhất định sẽ bán được giá tốt!” Bạch Uyên giật mình, vội nói: “Lão Vương, bình tĩnh đã, việc này không cần ngươi ra mặt......” “??” Vương Thanh khựng lại, nói tiếp: “Ý gì, không tin tay nghề chuyên nghiệp của anh à?” “Ngươi nghĩ sao?” Bạch Uyên liếc nhìn hắn, ý tứ đã quá rõ, từ sau vụ trả giá với Trương Thanh Đạo, hắn đã không còn hy vọng gì về tài kinh doanh của Vương Thanh...... Để thằng này kế thừa gia nghiệp Vương gia, chỉ có thể nói trong vòng hai năm không đóng cửa thì coi như là thành công rồi......
“Để tôi đi, bên Quỷ Linh Nhai tôi quen thuộc hơn.” Lúc này, Hàn Vũ chủ động đứng ra. Cô ấy thường xuyên mua bán đạo cụ linh dị ở Quỷ Linh Nhai, hơn nữa dựa vào thực lực của mình, cô bán đồ cũng sẽ không gây chú ý đến người khác.
“Được, vậy để Hàn Vũ đi.” Bạch Uyên gật đầu, nói: “Mấy ngày nay chúng ta tạm thời không nhận nhiệm vụ mà hãy tiêu hóa hết tài nguyên có được, nâng cao thực lực bản thân đi......” Lần này thu được lợi nhuận quá hậu hĩnh, có thể trực tiếp nâng thực lực của cả đội lên một tầm cao mới......
“Đi!” Vương Thanh gật đầu, trong mắt hiện vẻ hưng phấn, lợi nhuận lần này của hắn cũng hơn bốn ngàn quỷ tinh, cho dù là với thân phận Vương Gia Đại thiếu gia, hắn cũng thấy đây là một món lớn.
“À, đúng rồi, trước đây chúng ta giải quyết vụ con quỷ ho khan, tiền thưởng thì ba người chia đều đi......” Bạch Uyên khẽ giật mình, nhớ lại trước khi vào bệnh viện, ba người đã làm cái nhiệm vụ linh dị nhỏ đó. Lúc đầu chỉ định luyện tập thôi, ai ngờ vừa luyện xong đã trực tiếp đối đầu với Đại Ma Vương......
“Chuyện đó tùy thôi.” Vương Thanh khoát tay áo, đã là có tiền nên phớt lờ, không để ý một hai trăm quỷ tinh......
“Vậy cứ quyết định như vậy, giải tán thôi.” Bạch Uyên gật đầu, đồng thời khoác chiếc áo blouse trắng lên người, nói: “Cái áo viện trưởng này vừa vặn hợp với thân phận đội trưởng [bệnh viện] của ta......” “Hả?” Vương Thanh khựng lại, nói tiếp: “Không phải, ngươi là viện trưởng thì bọn ta là gì?” “Hàn Vũ là bác sĩ, Tiểu Hàn là hộ công......” “?” Vương Thanh ngơ người, rồi chợt nhận ra, nói: “Thì ra cả đội chỉ có ta là b·ệ·n·h nhân?” “Ai bảo lúc đó bệnh viện lại túm mỗi ngươi vào kiểm tra làm gì......” Nói xong, Bạch Uyên quay người chuẩn bị rời đi.
“Không phải, đợi đã......” Vương Thanh giật giật khóe miệng, vội vàng đuổi theo, đồng thời nói: “Ngươi nặng nhất còn không biết xấu hổ làm viện trưởng?!” Nhìn hai người đuổi nhau, Hàn Vũ lắc đầu, sau đó thu dọn đồ linh dị trên đất để mang đến Quỷ Linh Nhai bán.
“Cố gắng lên nhé.” Cô nhìn Chu Hàn, thấy vẻ tang thương trên khuôn mặt đối phương, trong lòng cũng hiểu ra, vì vào học phủ, cậu ta đã phải đánh đổi không ít sinh mạng. Chu Hàn gật đầu, không nói thêm gì. Trong lòng cậu, cậu cảm thấy có những đồng đội này là vận may của mình......
Mà ngay khi bọn họ đang đùa nghịch, Trương Thanh Đạo sau khi biết rõ tình hình nhiệm vụ bệnh viện đã trực tiếp để Bộ Linh dị công bố thông tin. Dù sao, bệnh viện tâm thần luôn nằm trong danh sách nhiệm vụ, giống như một khúc xương khó gặm vậy. Việc Bạch Uyên bốn người giải quyết nó, đương nhiên vẫn phải được tuyên truyền một phen để khích lệ những người khác cố gắng hoàn thành nhiệm vụ linh dị khó nhằn...... Bây giờ đội [bệnh viện] đã được bàn tán trên toàn quốc......
“Mọi người xem chưa? Tin tức mới nhất của Bộ Linh dị......” “Thấy rồi, nhiệm vụ bệnh viện tâm thần Giang Ninh bị người ta giải quyết rồi, chỗ đó đã cướp đi không ít sinh mạng của những quỷ linh nhân Tam chú!” “Người hoàn thành nhiệm vụ là bốn bạn trẻ đến từ Linh dị học phủ Đại Hạ, bọn họ không phải là Nhị chú sao? Mới nhập học đã đột phá Tam chú rồi à?” “Mấy người nói xem, có phải là có ô dù gì không?” “Trên lầu đang nói linh tinh cái gì vậy, Bộ Linh dị sao lại lấy chuyện này ra mà tuyên truyền giả được......” “Tôi nói là, đội này có thể có liên quan gì đó đến bệnh viện tâm thần không, không thấy bọn họ đặt tên là [bệnh viện] sao?” “Có liên quan đến lệ quỷ à? Vậy thà nói Bộ Linh dị có liên quan còn hơn......”
Mạng xã hội bàn tán ầm ĩ, tất cả đều liên quan đến những suy đoán về đội [bệnh viện]. Dù mỗi người nói một kiểu, có người kinh hãi thán phục, có người nghi ngờ, nhưng tóm lại, danh tiếng của đội [bệnh viện] đã dần dần lan rộng...........
Đêm xuống,
Bạch Uyên một mình ở trong ký túc xá, trước mặt cậu bày 1500 quỷ tinh, đó chính là tiền thưởng mà cả đội được chia. Hiệu suất của Hàn Vũ quả nhiên không phải Vương Thanh có thể sánh được, mới trưa đã bán hết đồ linh dị rồi, giá cả cũng không chênh lệch so với dự kiến. Nếu họ không vội, thực ra có thể bán được giá cao hơn, nhưng cả bốn người đều bận tu luyện và làm nhiệm vụ nên không có thời gian chuyên làm ăn, đành bán theo giá thị trường. Bây giờ do đồ linh dị càng thêm trân quý, chỉ cần là giá bình thường thì hoàn toàn không lo không bán được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận