Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 44: Tôn sư trọng đạo Bạch Uyên

Chương 44: Tôn sư trọng đạo Bạch Uyên
Từng tin tức kinh hoàng xuất hiện, khiến nỗi sợ trong lòng mọi người bùng nổ hoàn toàn!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người chẳng còn tâm trí nào để kiểm tra, chỉ một lòng muốn thoát khỏi cái khách sạn ăn thịt người này.
"Đều im lặng!"
Đúng lúc này, Vương Ly từ nhà vệ sinh đi ra, hướng về phía đám người hét lớn một tiếng.
Nhưng hắn dù là giáo quan uy nghiêm, cũng có chút không trấn áp nổi mọi người.
"Giáo quan, tôi muốn rút lui!"
"Tôi cũng vậy, cái thứ tình báo này, ai thích ở trên thì ở!"
Bọn họ có thể chấp nhận người chết, nhưng không thể chấp nhận nhiều người như vậy vô duyên vô cớ chết đi. Hơn nữa, xem ra người quỷ linh như Vương Ly căn bản không có khả năng xử lý được sự kiện linh dị ở nơi này.
Nếu còn tiếp tục, chẳng đến ba ngày, e rằng hơn trăm người đều sẽ chết hết.
"Tất cả câm miệng!"
Ngay lúc này, Bạch Uyên vốn im lặng bỗng hét lớn một tiếng. Nhưng mọi người ngay cả Vương Ly còn chẳng sợ, tất nhiên cũng không sợ Bạch Uyên, một học sinh.
Một tên con trai phun ra, nói:
"Mẹ mày coi mình là cái thá... Ách a..."
Nhưng chưa dứt lời, hai chân của hắn đã bị nhấc bổng lên, đồng thời mặt đỏ bừng, có cảm giác nghẹt thở.
Bạch Uyên đã dùng một tay bóp lấy cổ hắn, nhấc lên, ép vào tường.
Cảnh tượng này, trong nháy mắt làm chấn động mọi người!
Má nó, mày chơi thật đấy à...
"Ai còn lảm nhảm, tao sẽ đánh chết tươi người đó!"
Trong ánh mắt Bạch Uyên thoáng lộ vẻ điên cuồng, liếc nhìn khiến mọi người đều không kìm được cúi đầu. Thân thể hắn không hề cường tráng, nhưng giờ phút này lại mang đến cho mọi người cảm giác áp bức vô song.
"Ta rốt cuộc đang dạy cái loại học sinh gì vậy trời..."
Trần Thanh Lê cũng ở trong đám người, nhìn Bạch Uyên hung tợn, không khỏi nuốt nước bọt.
Những người còn lại cũng cảm thấy trong lòng lạnh giá, càng bản năng chửi thầm:
Mẹ nó, vừa có lệ quỷ, lại còn có cả bệnh thần kinh, thời buổi này còn sống nổi không...
"Tất cả đứng tại chỗ, ta sẽ nghĩ cách."
Bạch Uyên không để ý đến tâm tình mọi người, mà là đặt người kia xuống, rồi nói:
"Vương lão sư, ngài đừng nóng, ta có cách."
Vương Ly đang định mở miệng thì hai mắt khẽ nhắm lại, nhưng không lên tiếng, muốn xem đối phương rốt cuộc có cách gì.
Nói xong, Bạch Uyên liền hai tay chắp sau lưng, bắt đầu đi đi lại lại, vẻ mặt suy tư.
Mọi người tuy bất mãn trong lòng, nhưng bị sức mạnh của đối phương bức ép, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Nửa ngày sau, Bạch Uyên dừng bước, dường như nghĩ ra được một diệu kế, nói:
"Ta có cách có thể bảo toàn các ngươi, nhưng trước đó, các ngươi phải nộp phí bảo kê mới được!"
"???"
Mọi người khẽ há miệng, vốn nghe được nửa câu đầu còn đang hưng phấn, kết quả nửa câu sau, ngươi nha trực tiếp lộ bộ mặt thật rồi à?
Cái mẹ nó đến lúc nào rồi, còn nghĩ đến kiếm tiền?
Trong nhất thời, bọn họ hoàn toàn không biết phải nói gì...
Bạch Uyên cũng không để ý, mà nhìn về phía Vương Ly phía trước, nói:
"Vương lão sư, ngươi là tổng giám khảo ở đây, nếu không làm gương cho mọi người một chút?"
"Hả?"
Vương Ly lập tức ngớ người, chỉ vào chính mình, nói:
"Ngươi bảo ta nộp phí bảo kê?"
Không chỉ riêng hắn, những người còn lại cũng vậy, một vẻ mặt nhìn người điên, cái mẹ nó không phải nghèo đến điên rồi sao?
Mà dám thu cả phí bảo kê của quỷ linh chính quy? !
Bạch Uyên nhướn mày, hỏi:
"Có vấn đề gì à?"
"Ta..."
Ầm!
Vương Ly còn chưa nói hết câu, ngay lập tức đã bị Bạch Uyên đấm bay, đập mạnh vào tường.
Giờ khắc này, đại não của mọi người triệt để ngừng hoạt động, má nó, mày chơi thật đấy à?
"Đây là cái kết của việc không nộp phí bảo kê!"
Bạch Uyên thần sắc bình tĩnh, nói:
"Vương lão sư, hiện giờ có thể giúp ra mặt làm gương chưa?"
"Ta..."
Vương Ly đang muốn mở miệng nói bằng lòng, kết quả Bạch Uyên thân người bắn ra, chớp mắt đã tới trước mặt hắn, "Dám do dự? Xem ra vẫn chưa bằng lòng!"
Bạch Uyên song quyền vũ bão tấn công, hơn nữa đều nhằm vào đầu của Vương Ly, có thể nói là ra tay tàn nhẫn!
"Tao không bằng lòng cái con khỉ @#$!"
Lúc này, Vương Ly trong lòng tức giận chửi thầm, tràn ngập uất ức và oán hận. Mày mẹ nó có phải bị bệnh thần kinh không vậy...
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết mình đã làm sai điều gì...
"Có phải trong lòng ngươi đang mắng ta không?"
Bạch Uyên liếm môi một cái, lại càng bạo lực tấn công ra.
"Bạch Uyên!"
Lúc này, Trần Thanh Lê vẻ mặt kinh hãi, vội vàng quát bảo dừng tay:
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?!"
"Lão sư, không còn cách nào, ai bảo hắn không nộp phí bảo kê cơ chứ..."
Bạch Uyên bất đắc dĩ đáp lời, đồng thời tay không hề dừng lại.
"Đúng là đồ điên, đúng là đồ điên!"
Trong lòng mọi người không ngừng nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ sẽ có loại tình cảnh này, rất nhanh, Vương Ly hình như càng suy yếu, đã không còn sức phản kháng, Ầm!
Bạch Uyên dốc hết sức đấm một quyền, trực tiếp đánh đầu hắn vào trong tường, cả hành lang cũng vì đó rung lên.
Cảnh tượng vũ lực này, khiến mọi người kinh hồn bạt vía. Cái tên quái vật này rốt cuộc là ai vậy...
"Vì sao... vì sao..."
Cho dù bị đánh đến như vậy, Vương Ly vẫn sống sót, hơn nữa trong miệng còn tuyệt vọng lẩm bẩm.
Mà cảnh này, cũng khiến mọi người trong lòng chấn động. Người quỷ linh mạnh đến mức nghịch thiên vậy sao...
Trần Thanh Lê cũng khẽ nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì. Cho dù bị đánh thành như vậy, Vương Ly vẫn không hề dùng đến sức mạnh của quỷ vật.
Hoặc là thật lòng thích học sinh, hoặc là... Hắn không có!
"Ừm?"
Lúc này, Bạch Uyên dường như phát giác được điều gì đó, lập tức lùi lại giãn khoảng cách, không tiếp tục tấn công nữa.
"Vì sao..."
Đầu Vương Ly đã lõm vào vặn vẹo, bên trong toàn máu và não không ngừng chảy ra, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không chết.
Bạch Uyên thần sắc bình tĩnh, thản nhiên đáp:
"Ta đã nói, ngươi không có nộp phí bảo kê."
Nghe xong lời này, Vương Ly cuối cùng mất đi lý trí...
Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn và khủng bố, nháy mắt biến thành một bộ thây ma, ánh mắt oán hận và uất ức gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Uyên.
Một cỗ cảm giác âm lãnh quét sạch cả hành lang!
Trong khoảnh khắc này, mọi người cùng nhau thụt lùi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thậm chí phát ra tiếng thét.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ mới hiểu ra, ô dù mà họ vẫn tin tưởng Vương Ly, thân phận thật sự lại là...
Một con quỷ!
"Quả nhiên là vậy..."
Bạch Uyên hai mắt khẽ nhắm lại, nhưng trong lòng không có gì bất ngờ. Dù là khi mới vào khách sạn, hoặc là mỗi khi xảy ra án mạng, lồng ngực của hắn đều sẽ có cảm giác ấm áp. Và điều không thể thiếu đó là, mỗi lần Vương Ly đều ở đó!
Hơn nữa, mỗi người chết, trước khi chết trừ cực độ sợ hãi, còn kèm theo cực độ chấn kinh, như là nhìn thấy chuyện khó tin gì đó. Bây giờ còn chuyện gì có thể khiến người ta kinh sợ hơn việc Vương Ly là quỷ chứ?
Dĩ nhiên, hai điểm này chỉ dùng để suy đoán, không thể kết luận Vương Ly là lệ quỷ. Mà ngay vừa nãy, Bạch Uyên đi tới đi lui, thực chất không phải đang suy nghĩ, mà là đang nghiệm chứng. Mỗi khi hắn rời xa Vương Ly, mặt quỷ trong cơ thể liền không có phản ứng, chỉ cần tới gần là sẽ có cảm giác ấm áp. Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
Một bên là Vương lão sư tổng giám khảo, một bên là mặt quỷ cho hắn uống thuốc, Bạch Uyên từ trước đến giờ tôn sư trọng đạo, đương nhiên là quyết định tin tưởng... Cái sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận