Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1215: Ngươi thật đúng là vũ dũng hơn người......

Chương 1215: Ngươi thật đúng là vũ dũng hơn người......
“Đây chính là quỷ thuyền sao?” Bạch Uyên, đôi mắt quỷ trong nháy mắt mở ra đến cực hạn, nhìn thấy trên quỷ thuyền có những luồng sức mạnh linh dị bốc lên. Cỗ lực lượng linh dị này cực kỳ cường đại, nhưng không đạt tiêu chuẩn thất chú, điều này khiến trong lòng hắn có chút thất vọng.
“Lại là ngụy thất chú sao?” Bạch Uyên tự nhủ.
Còn năm người Phương Lâm thì trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, đồng thanh nói: “Đi!” Họ đứng trên quan tài huyết sắc, hóa thành một đạo huyết quang, nhanh chóng hướng quỷ thuyền tới gần.
Bạch Uyên thấy vậy, cũng không do dự mà đi theo. Dù không phải thất chú, nhưng Quỷ Vương ngụy thất chú đối với hắn vẫn có thể tăng lên, tự nhiên không thể bỏ qua...
Rất nhanh, một đoàn người thuận lợi đến gần quỷ thuyền.
Lúc này, Phương Lâm trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nói: “Cẩn thận một chút!” Năm người đều tràn ngập khí tức linh dị, rõ ràng đã kích hoạt trang bị linh dị trên người, phòng ngừa mọi nguy cơ.
Trong khi bọn họ bày trận sẵn sàng nghênh địch, Bạch Uyên lại như đang tản bộ bình thường, tùy tiện tiến gần quỷ thuyền.
“Bạch huynh coi chừng, đây không phải lệ quỷ bình thường!”
“Không sao.” Bạch Uyên khoát tay áo, tiếp đó một bước phóng ra, đã đặt chân lên quỷ thuyền.
Những người còn lại thấy vậy, trong nháy mắt cảm thấy người này có chút quá tự phụ. Bọn họ cũng là quỷ linh nhân lục chú, trước đây cũng cảm thấy mình có thể làm được tất cả, đã đứng trên đỉnh cao của giới linh dị. Nhưng sau khi trải qua vài lần chạm trán với Quỷ Vương lục chú, họ đã trở nên thật thà hơn nhiều, không dám có bất kỳ sự cuồng vọng nào.
Họ nghĩ, Bạch Uyên rõ ràng là một quỷ linh nhân chưa từng bị lệ quỷ đánh cho nhừ tử.
Và chuyện càng khiến họ bất ngờ hơn nữa lại xảy ra.
Sau khi Bạch Uyên an toàn lên thuyền, không những không chú ý cẩn thận mà còn chờ bọn họ đuổi theo, ngược lại còn tìm kiếm khắp nơi trên thuyền, thậm chí còn lớn tiếng hỏi: “Có quỷ không?”
“...” Năm người thấy thế, trong nháy mắt mặt mày xám xịt.
Ngươi đúng là không sợ chết mà…
Trước đây, khi giải quyết các sự kiện linh dị, họ đều vô cùng cẩn trọng, từng bước tiến lên, sao lại có thể ngông cuồng xông thẳng vào chỗ quỷ như thế...
Người Trung Châu đối phó với sự kiện linh dị đều tùy tiện như vậy sao? Hay là nói, chỉ có người này là trường hợp đặc biệt?
“Phương ca, sao ta có cảm giác có hắn tham gia vào thì sự kiện lần này sẽ trở nên nguy hiểm hơn nhiều?” Người phụ nữ mặc áo bào trắng thấp giọng nói, trong lòng không khỏi có chút bất an.
“Ai... đi một bước nhìn một bước thôi...” Phương Lâm lắc đầu, nói: “Món đồ linh dị của con quỷ đó, chúng ta nhất định phải lấy được!”
Rất nhanh, hắn dẫn bốn người còn lại cùng bước lên chiếc quỷ thuyền này.
“Phương huynh, các ngươi có biết vị trí lệ quỷ không?” Bạch Uyên đã đi dạo một vòng quanh quỷ thuyền nhưng không phát hiện gì, lúc này mới chủ động hỏi.
“Bạch huynh, cách giải quyết sự kiện linh dị của ngươi, không khỏi quá thô bạo đơn giản đi...” Phương Lâm cười khổ một tiếng.
“Ta không có nhiều thời gian lãng phí.” Bạch Uyên lại nói thẳng. Hắn đã giết quá nhiều Quỷ Vương lục chú, phương châm của hắn là hiệu suất, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian.
Ngay lúc này,
Chiếc quỷ thuyền dưới chân họ một lần nữa bắt đầu chuyển động, bắt đầu lẳng lặng chạy trên mặt biển không người.
Gần như đồng thời,
Bạch Uyên thần sắc khẽ động, nhìn về phía đầu thuyền.
Chỉ thấy ở đó, xuất hiện một bóng dáng cúi người quỷ dị.
Trong tay nó cầm mái chèo, bắt đầu nắm quyền điều khiển phương hướng của quỷ thuyền.
“Lệ quỷ?” Thân thể Bạch Uyên lóe lên, trong nháy mắt đã đến chỗ người chèo thuyền kia. Hắn không hề kiêng dè gì, trực tiếp đưa tay ra, chộp thẳng vào đầu đối phương!
Mọi người thấy vậy, trong nháy mắt giật mình.
Má ơi, đây không phải là tên lỗ mãng sao…
Bạch Uyên không để ý đến suy nghĩ của mọi người, bàn tay chộp lấy đầu người chèo thuyền, nhưng hắn không hề bộc phát lực lượng linh dị, mà lại mang vẻ kinh ngạc:
“Đây không phải lệ quỷ?” Hắn không ngờ, người chèo thuyền quỷ dị xuất hiện trước mắt vậy mà không phải lệ quỷ.
Dù trong đó có khí tức linh dị lan tràn, nhưng nó lại là một thứ giống như quỷ nô…
“Bạch huynh không cần thiết động thủ!” Lúc này, đám người Phương Lâm đã chạy đến gần, nói: “Người chèo thuyền này là nhân vật mấu chốt đưa bọn ta vào địa điểm linh dị!”
Thấy Bạch Uyên chỉ nắm đầu nó chứ chưa ra tay, Phương Lâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Hả?” Bạch Uyên sắc mặt hơi động, nói: “Sự kiện này là một địa điểm linh dị?” Hắn vốn cho là một con quỷ dã lang thang, hóa ra lại là Quỷ Vương có địa bàn sao?
Trong lòng hắn nhất thời có một chút hưng phấn. Đối phương cho dù chỉ là Quỷ Vương ngụy thất chú, hắn cũng nhất định phải bắt lại!
Sau hơn một tháng điên cuồng đi săn, Quỷ Viện tinh thần của hắn đã thôn phệ mấy chục địa điểm linh dị, hiện giờ đã tiến hóa đến cấp bậc lục chú đỉnh phong, nhưng lại chậm chạp không phá vỡ để tiến vào thất chú.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một địa điểm linh dị ngụy thất chú, hắn đương nhiên không thể bỏ qua…
Một khi Quỷ Viện tiến hóa đến thất chú, vậy đối với hắn mà nói đó chính là sự biến đổi về chất. Chỉ riêng việc tăng phúc thực lực cũng đủ để hắn đạt tới tiêu chuẩn thất chú...
“Ngươi không biết đây là địa điểm linh dị sao?” Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Đẳng cấp linh dị của nàng chỉ có lục chú trung du, xem như người yếu nhất trong năm người, nhưng Bạch Uyên có thể thấy bốn người còn lại cực kỳ để ý đến nàng, luôn bảo vệ nàng ở giữa. Hoặc là bối cảnh sau lưng nàng đặc thù, hoặc là nàng có năng lực cực kỳ đặc biệt…
Và điều khiến Bạch Uyên để ý hơn nữa là, nhờ quỷ nhãn, hắn có thể thấy đối phương là quỷ linh nhân thời đại mới. Điều này đồng nghĩa với việc nàng có thiên phú cực kỳ đáng sợ!
Dù sao toàn bộ Trung Châu, người lục chú thời đại mới đơn giản chỉ có hắn, Trương Thanh Đạo và Vương Mạt…
“Ta phải biết sao?” Bạch Uyên nhìn cô gái, rồi cười: “Ở Trung Châu có người nói ở đây có đại quỷ, ta liền chạy tới…”
“…” Lúc này, năm người Phương Lâm đồng loạt im lặng.
Không phải chứ, sự kiện nguy hiểm như vậy, ngươi không có tí tình báo nào mà dám đến giải quyết à?
Bạch Uyên nhìn ánh mắt của họ liền biết đối phương đang nghĩ gì.
Với thực lực của hắn hiện tại, giải quyết sự kiện lục chú còn cần cái rắm gì tình báo, một đường cường sát là xong việc…
Nhưng hắn cũng chẳng buồn giải thích gì cả. Dù sao, kể cả hắn có nói ra thì đối phương cũng chưa chắc đã tin…
Sau một hồi im lặng, Phương Lâm trên mặt hiện vẻ cổ quái, cuối cùng thốt ra một câu:
“Bạch huynh, ngươi đúng là vũ dũng hơn người...”
“...” Bạch Uyên nhíu mày, nói: “Ngươi đây là đang khen ta sao?”
Phương Lâm cười, nhưng không trả lời, mà lại nói: “Thuyền này đến địa điểm linh dị, chỉ sợ còn cần một chút thời gian. Bạch huynh có thể xem qua tình báo trước.” Nói rồi, hắn ném ra một quyển trục màu đen.
“Đây là toàn bộ tình báo chúng ta biết!” Bạch Uyên nhanh tay bắt lấy nó, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng lại có chút hảo cảm với người này.
Trong thời đại đặc biệt này, giá trị của tình báo không cần nói cũng biết, không ngờ đối phương lại hào phóng đưa ra như vậy.
“Đa tạ.” Bạch Uyên cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh người chèo thuyền, như không có chuyện gì xảy ra mà đọc.
“…” Đám người thấy hắn không để ý gì đến con quỷ nô kia thì không khỏi cảm thán sự thần kinh không ổn định của hắn.
Tuy bọn họ đều là những người dày dạn kinh nghiệm, tố chất tâm lý hơn xa những quỷ linh nhân bình thường, nhưng vẫn không thể nào tùy tiện được như đối phương…
Đôi này sự kiện linh dị là thật có điểm không tôn trọng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận