Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 346: Không có nhường ngươi hướng về như thế phía trước a......

Chương 346: Đâu có ai cho ngươi hướng về phía trước như thế...
Rất nhanh, dưới sự liên thủ tấn công của hai người, đám người không có một chút kinh nghiệm phối hợp nào đã liên tục bại lui, căn bản không có sức chống cự.
Thấy Bạch Uyên tàn sát từng người, những người đứng xem xung quanh cũng kinh hãi, quyết định rời đi!
Bọn họ tuy là người ngoài cuộc, nhưng nếu hai bên lưỡng bại câu thương, họ vẫn sẽ ra tay hớt tay trên. Nhưng thấy Bạch Uyên tàn nhẫn như vậy, họ lo lắng sẽ bị liên lụy nên không dám ở lại nữa.
"Hử?" Bạch Uyên nhìn bóng lưng những người kia rời đi, trong mắt thoáng tiếc nuối. Trong lòng hắn, cũng muốn một mẻ hốt gọn, đằng nào cũng giết rồi, không bằng giết thêm chút nữa...
Lúc này, dưới sự tấn công bạo cuồng của Bạch Uyên, những người đang chống cự cảm thấy áp lực ngập trời, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, thậm chí có chút hối hận. Bọn họ không ngờ sau khi giết Lệ Quỷ, hai người này lại có trạng thái tốt đến vậy. Nhất là người đeo kính ở phía sau, tuy luôn đứng ngoài cuộc, nhưng vô hình lại tạo cho họ cảm giác áp bức. Rất nhanh, năm người còn sống mất hết ý chí chiến đấu. Họ liếc nhau, rồi quả quyết bỏ chạy...
"Lúc này mới muốn chạy?" Bạch Uyên nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ giễu cợt. Hắn đã ra tay rồi, tự nhiên sẽ đuổi theo không chừa một ai.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, năm Quỷ Linh Nhân bỏ chạy lại ném ra liên tiếp đạo cụ dị linh tiêu hao, thậm chí còn có đạo cụ bảo mệnh trân quý. Dưới sự bảo vệ của đạo cụ dị linh, bọn họ thực sự đã chạy thoát.
"Đám người này chuẩn bị khá chu đáo..." Bạch Uyên hiện giờ mang đủ loại nguyền rủa, thực lực cũng bị suy yếu, tự nhiên không chọn tiếp tục truy kích.
Hắn nhìn đám người đã biến mất, vốn tưởng rằng đối phương đã cùng đường mạt lộ, ai ngờ vẫn còn cất giấu lá bài tẩy.
"Thật đúng là đủ tinh ranh..." Nếu như ngay từ đầu giao chiến, bọn họ đã không lưu dư lực, dùng hết đạo cụ dị linh của mình, Bạch Uyên chưa chắc đã đánh thắng được.
Nhưng người thì ích kỷ, tự nhiên không thể vô tư hiến dâng, ngay lập tức đã ném ra đạo cụ dị linh để bảo mệnh.
"Đáng tiếc..." Bạch Uyên lắc đầu, có chút tiếc nuối vì không thể giết hết mọi người.
Năm người còn sống sót đều là tinh nhuệ trong giới Quỷ Linh Nhân, không những có đạo cụ dị linh mà thực lực bản thân cũng không yếu, không thể giữ chân bọn họ lại cũng là điều hợp lý.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là thằng cha Vương Thanh này không dốc hết sức...
"Lão Vương, ngươi không ra thêm chút sức à..." Bạch Uyên quay sang nhìn Vương Thanh, nói: "Ngươi cái vỉ đập ruồi đó lôi ra, ai mà đỡ được?"
"Đại ca, phải cân nhắc chi phí chứ..." Vương Thanh cũng có vẻ bất đắc dĩ, nói: "Trừ phi ngươi từ nhiệm vụ ban thưởng cho thêm bốn mươi khối Quỷ Tinh xem như phí năng lượng."
"..." Bạch Uyên trong nháy mắt im lặng, cũng không nói thêm gì.
Hắn đương nhiên biết đạo lý này, bằng không vừa rồi đã bảo Vương Thanh dùng rồi. "Thôi, vẫn là Quỷ Tinh quan trọng hơn chút..." Bạch Uyên lắc đầu, cũng không xoắn xuýt nữa.
Nếu đám người kia muốn trả thù, chắc chắn sẽ điều tra thân phận của hai người trước tiên, tự nhiên sẽ biết đến Vương gia, hắn ngược lại cũng không lo lắng gì về những phiền toái sau này.
"Cũng coi như là có thu hoạch..." Bạch Uyên nhìn xung quanh biệt thự. Dù thời gian giao chiến rất ngắn, nhưng vẫn có sáu Quỷ Linh Nhân Nhị Chú chết dưới tay hắn. Hắn thuần thục lục soát thi thể, tổng cộng thu được hơn ba mươi Quỷ Tinh. Chỉ có thể nói là, nghèo một đám...
Còn về đạo cụ dị linh khôi phục của bọn họ, thì đều đã dùng trước khi chết, khiến Bạch Uyên không có cơ hội lấy được, nếu không thì thu hoạch có thể lớn hơn một chút.
"Thảo nào tham lam vậy, thì ra là nghèo thật..." Hắn lắc đầu, trong mắt thoáng thất vọng. Dù sao không phải ai mới nhập môn Nhị Chú Quỷ Linh Nhân cũng giàu có như hắn...
"Đi thôi." Lúc này, Bạch Uyên nhìn xung quanh, đảm bảo không còn sót gì, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Ngươi không hỏa táng hắn à?" Vương Thanh nhíu mày, nhìn xác chết người đàn ông trung niên phía trước.
"Không phải, thật sự cho rằng có thể luyện ra xá lợi à?" Bạch Uyên thần sắc khẽ động, cười nói: "Với lại, lò hỏa táng gần nhất cũng cách đây tầm mười km, ta lười phí công vậy."
"..." Vương Thanh lắc đầu, cũng không nói gì nhiều.
Rất nhanh, hai người rời khỏi hiện trường dị linh, chỉ để lại thi thể ngổn ngang, nghĩ rằng lại phải để Cục Trị An Đại Phàm Thị đến xử lý...
"Thu hoạch khá đấy chứ..." Lúc này, hai người đi trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm. Bây giờ đã là lúc đêm khuya Lệ Quỷ qua lại, dù là Quỷ Linh Nhân cũng không dám ở lâu ngoài đường, lo sẽ gặp Lệ Quỷ lang thang. Nhưng hai người thực lực phi phàm, hơn nữa vừa giết một ngụy Lệ Quỷ Tam Chú, sát khí trên người chưa tan, Lệ Quỷ bình thường sẽ không chủ động đến tìm cái chết...
"Thu hoạch từ Lệ Quỷ, cộng thêm Quỷ Tinh trên người đám người kia..." Bạch Uyên xoa cằm, tính toán nói: "Chúng ta mỗi người đều có thể chia hơn hai trăm khối Quỷ Tinh..." Trong mắt hắn tràn đầy hưng phấn, đây đã là một thu hoạch lớn. Dù sao không phải lúc nào cũng gặp được loại "tiễn đồng tử" như Lục Trần Sa...
Trong lúc hắn đang mặt mày hớn hở, Vương Thanh lại hai tay gối đầu, nhìn lên vầng trăng ảm đạm, nói:
"Bận bịu một đêm, vậy mà mới có chút Quỷ Tinh thế này..."
"Ê, đừng có ảo tưởng cao siêu vậy chứ?!" Bạch Uyên nhếch mép, nói:
"Vương đại thiếu gia, ngươi có biết hai trăm Quỷ Tinh này có thể khiến bao nhiêu Quỷ Linh Nhân bán mạng vì nó không?"
"Ta chỉ có chút cảm thán thôi mà..." Vương Thanh nhìn sang, cười nói: "Trước kia cái này chỉ coi như tiền tiêu vặt của ta, dù sao ta toàn dùng Quỷ Kim Tệ, mà một lần phải mất hơn vạn Quỷ Tinh..."
"Bao nhiêu?!" Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Hơn vạn á." Vương Thanh nhún vai, nói: "Trước kia không quá nắm được chừng mực, thấy mấy con quỷ yếu gà thì toàn dùng toàn lực, căn bản không nghĩ đến tiêu hao Quỷ Tinh..."
"Nếu ngươi còn nói kiểu người không ra gì thế này nữa, thì ta làm bạn không nổi nữa đấy..." Bạch Uyên đã có chút không nhịn được...
Từ lúc hắn vào nghề đến nay, tổng số Quỷ Tinh tiêu thụ có khi còn chưa đến nghìn, vậy mà tiền tiêu của đối phương đã vượt vạn...
Nhưng điều này cũng có nghĩa, giới hạn của Vương Thanh đích thực rất cao, thậm chí đêm nay cũng chưa chắc đã thi triển toàn lực, dù sao có hạn mức bốn mươi khối Quỷ Tinh cản trở...
"Không phải, ta không phải cố tình khích động ngươi, thực sự là cảm thán từ tận đáy lòng."
"Cút!" Bạch Uyên lườm hắn một cái, nói: "Đã ngươi không để ý như vậy, vậy phần của ngươi thuộc về ta!"
Vẻ mặt Vương Thanh trong nháy mắt biến đổi, nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi nuốt phần của ta, thì ta sẽ liều mạng với ngươi!"
"Phải vậy chứ, như thế mới là ngươi..." Bạch Uyên nhếch mép cười, nói: "Lão Vương à, chuyện trước kia là chuyện trước kia, con người chúng ta phải nhìn về phía trước, biết chưa, đừng mãi nhớ nhung quá khứ."
"Ngươi nói rất có lý!" Vương Thanh gật đầu, chân thành nói:
"Ta bây giờ muốn nhìn về phía trước, tưởng tượng cảnh mình lên làm gia chủ Vương gia..."
"Không phải, ngươi đang kiếm chuyện đúng không?!" Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, nói: "Đâu có ai cho ngươi hướng về phía trước như vậy, đây chẳng phải là cố tình giày vò ta sao?!"
"Với lại, vị trí gia chủ sau này chưa chắc đã là của ngươi!"
"Vậy còn có thể là ai?"
"Biểu ca ngươi chứ ai!"
"Cút! Ngươi còn chiếm tiện nghi của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy..."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận