Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 598: đặt cái này làm nhằm vào đúng không......

“A...... A...... A......” Chỉ nghe từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang vọng, như thể có một ông lão bất lực đang bị đánh đập ngay bên cạnh, nghe mà ai oán não nề, khiến người nghe xót xa. Mà thực tế đúng là như vậy...... Dưới sự tấn công của ba người Bạch Uyên, con lệ quỷ hình dạng dữ tợn kia không hề có sức phản kháng. Dù sao ba người bọn họ khác với Chu Hàn, vẫn duy trì trạng thái sung sức, cùng nhau tấn công thì đương nhiên không phải một con lệ quỷ Tam Chú có thể chống lại được. Chỉ trong chớp mắt, con lệ quỷ đã bị thương nặng. Quỷ kỹ mà nó phóng ra cũng bị Bạch Uyên dùng áo khoác trắng trên người chống đỡ. Ngay lúc này, Hàn Vũ tay cầm liêm đao đen tuyền khẽ động, ngay tức thì thi triển chú kỹ thứ ba của mình. Nàng vung liêm đao, trên thân lão nhân đầy những ấn ký đen phát ra ánh sáng, rồi chớp mắt sau, tứ chi của lệ quỷ trực tiếp bị chém đứt, tại chỗ rơi vào trạng thái trọng thương. Bạch Uyên vốn đã đoán trước nên Quỷ Kiểm trong cơ thể lập tức trồi lên, nhanh chóng nuốt chửng nó. Một con lệ quỷ Tam Chú trong thời gian ngắn đã chết ngay tại chỗ...... Tuy quá trình đơn giản nhưng cả ba người đều đã dùng hết sức. Vương Thanh và Hàn Vũ đều nhập vào trạng thái lệ quỷ hóa, mà Hàn Vũ còn tung ra chú kỹ đặc biệt của mình...... Lúc này, Bạch Uyên vỗ ngực, hỏi tiếp: "Tiểu Hàn, không sao chứ?" Ánh mắt hắn khi nhìn về phía Chu Hàn không khỏi nhíu mày, nhận ra được thương thế bên trong cơ thể của đối phương. Chu Hàn gượng cười, đồng thời lắc đầu với ba người, ra hiệu rằng mình vẫn ổn. "Quỷ vật xen lẫn của ngươi đâu?" Bạch Uyên khẽ động thần sắc, vội hỏi. Bây giờ vết thương của Chu Hàn chằng chịt nhưng lại chậm chạp không hồi phục, nguyên nhân chủ yếu là không có lực lượng linh dị...... Vậy mà quỷ vật xen lẫn cung cấp lực lượng linh dị cho hắn lại không gọi ra được? Chu Hàn gãi đầu, nói: "Cho......" "Hả?" Ba người Bạch Uyên giật mình, nhất thời không kịp phản ứng. "Ta cho lệ quỷ rồi......" Chu Hàn nhún vai, nói không quan trọng: "Lúc đó ta nghĩ quỷ vật xen lẫn cũng có tác dụng gì đâu, cho luôn......" "???" Ba người Bạch Uyên đồng loạt trợn tròn mắt, bọn hắn chưa từng thấy Quỷ Linh nhân nào mà lại không cần quỷ vật xen lẫn của mình cả...... Ngay lúc này, cơ thể Chu Hàn băng liệt, rất nhiều máu tươi ồ ạt tuôn ra, trông vô cùng thảm thương. Thấy vậy, Bạch Uyên trầm giọng nói: "Tiểu Hàn, thật sự vô dụng rồi sao?" "......" Chu Hàn khóe miệng giật giật, nói tiếp: "Ta thử xem có triệu hồi lại được không......" Quan tài của hắn mặc dù đã rơi vào tay tuyết quỷ, nhưng hắn là chủ nhân, đương nhiên có thể lấy lại được, trừ phi đối phương dùng linh dị cưỡng ép đè nó xuống...... Lúc này, hắn khẽ động tâm niệm, ý đồ triệu hồi quỷ vật xen lẫn của mình nhưng lại không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng trĩu. Xem ra, hắn đã đoán đúng rồi...... Giờ phút này, con bạch cốt quỷ trong quan tài đang đối đầu với tuyết quỷ đã ra tay, đương nhiên sẽ không dễ dàng để hắn triệu hồi về như vậy. "Ách......" Chu Hàn gãi đầu, sắc mặt có chút xấu hổ. Lúc này, Bạch Uyên cũng đã nhận ra, nói: "Tiểu Hàn, quỷ vật xen lẫn của ngươi cho ai? Chúng ta đi giúp ngươi tìm về!" "Ách...... Ở trong tay con lệ quỷ Tứ Chú." "......" Sắc mặt của đám người Bạch Uyên đờ ra, lập tức cảm thấy không ổn. Với thực lực của bọn hắn, cho dù là lệ quỷ Tam Chú đỉnh tiêm, cũng có thể giao đấu, ít nhất tỉ lệ đoạt lại quan tài đen là không nhỏ. Nhưng nếu là Tứ Chú thì có chút khó khăn...... "Hay là trước chờ hiệu trưởng trở lại rồi tính?" Chu Hàn cẩn thận nói. Hắn cũng biết với thực lực của bọn hắn bây giờ, muốn lấy lại quan tài đen từ tay tuyết quỷ có chút không thực tế, thậm chí nếu không may, cả bốn người có khi đều sẽ bỏ mạng. "Hiệu trưởng có lẽ cũng gặp chút chuyện rồi......" Bạch Uyên mặt bất đắc dĩ. Nếu Lục Gia dám ngang nhiên làm càn như vậy thì chắc chắn có niềm tin rằng sẽ khiến hiệu trưởng không thể cản được...... Về phần hiệu trưởng có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không thì ngược lại hắn không hề lo lắng...... "Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Thanh nhíu mày, lên tiếng hỏi. Hiệu trưởng không có ở đây, mà với thực lực của bọn họ lại không đoạt lại được thì dường như là không có cách nào. Ngay lúc cả bốn người đang suy nghĩ thì từng luồng khí tức linh dị từ bốn phương tám hướng kéo đến. "Hả?" Sắc mặt đám người Bạch Uyên khẽ giật mình, con ngươi không khỏi co lại. Bọn hắn thấy không biết từ khi nào, xung quanh đã xuất hiện bóng ma, chúng dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào bọn hắn khiến lòng người lạnh buốt. Không bao lâu, cả bốn người đã bị lệ quỷ bao vây...... "Hả? Nhiều như vậy?!" Khuôn mặt Vương Thanh biến sắc, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Lúc này hắn đã hiểu, vì sao Chu Hàn lại tiêu hao đạo cụ linh dị nhanh như vậy...... Đổi lại là hắn thì có lẽ còn dùng nhanh hơn...... "Bọn chúng toàn bộ là đuổi theo ta đến......" Chu Hàn liếc nhìn xung quanh lệ quỷ nhưng không thấy bóng dáng màu trắng lơ lửng kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tin tốt là con lệ quỷ Tứ Chú không có ở đây......" "......" Bạch Uyên nhíu mày, hờ hững nói: "Có lệ quỷ Tứ Chú hay không cũng không đáng kể......" "Hả?" Chu Hàn giật mình, trong mắt có chút ngạc nhiên, Bạch Uyên đã biến thái đến mức không thèm để ý đến lệ quỷ Tứ Chú sao...... Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của hắn, Bạch Uyên lại thở dài, nói: "Ý của ta là cho dù không có lệ quỷ Tứ Chú thì chúng ta cũng đánh không lại......" "......" Ba người Chu Hàn đồng loạt im lặng. Bạch Uyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Các huynh đệ, lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho màn chạy trốn quen thuộc của chúng ta......" "......" Khóe miệng ba người giật giật, không khỏi có chút bất lực. Bây giờ bọn họ toàn bộ đều là Tam Chú, so với trước đây mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà sao lúc nào cũng phải chạy trốn...... Bạch Uyên cũng có cùng ý tưởng. Nhưng theo tình hình hiện tại thì không chạy không được...... Bốn phía có hai ba mươi con lệ quỷ Tam Chú, đều tràn đầy khí tức linh dị cường đại. Bọn họ đã từng trải qua tình huống như vậy, dù sao ở thôn trang linh dị lúc trước, số lượng lệ quỷ còn nhiều hơn hôm nay, nhưng ngày đó lệ quỷ Tam Chú về cơ bản đều là quỷ nô, hơn nữa đều mới bước vào cấp Tam Chú, không đến nỗi quá biến thái. Tình huống hôm nay lại có chút khác biệt...... Bạch Uyên nhìn về phía một người phụ nữ mặc áo đỏ đang cầm dù, lập tức nhận ra đây là quỷ quen của mình, đồng thời phát hiện ra khí tức Tam Chú đỉnh tiêm trên người đối phương. Ngày đó hắn đối mặt với người phụ nữ áo đỏ đã có cảm giác không thể chống cự được, bây giờ hắn đã đột phá lên Tam Chú mà vẫn mơ hồ có cảm giác đó thì có thể thấy được rằng đối phương dù là Tam Chú nhưng thực lực cũng không hề đơn giản...... Đồng thời, lệ quỷ có khí tức tương đương với người phụ nữ áo đỏ ít nhất còn có bốn con...... Chỉ với năm con đại quỷ này đã không phải là đối thủ mà bọn họ có thể đánh lại. Hơn nữa, đạo cụ linh dị trên người bọn họ bây giờ đều bị Tiểu Hàn tiêu hao sạch, điều này càng khiến bọn họ không thể đánh lâu, chỉ có chạy trước là tốt nhất. Lúc này, lệ quỷ xung quanh đã không thể kiềm chế được nữa mà bắt đầu tấn công trước. "Hả?" Sắc mặt Bạch Uyên khẽ động, hai đạo hư ảnh lệ quỷ lập tức bám vào người hắn. Đồng thời, hắn ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy mưa lớn xối xả rơi xuống. Ba người Vương Thanh thì ngược lại không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào...... "Ta dựa vào, mưa lớn như vậy!" Bạch Uyên không khỏi thầm mắng một tiếng. Rõ ràng, hắn đã biết là quỷ quen của mình ra tay...... Nhưng trong ấn tượng của hắn, quỷ kỹ của đối phương không phải là mưa phùn rả rích sao...... Sao mà thoáng cái lại biến thành mưa lớn rồi...... Đúng là cố tình nhắm vào mình mà......
Bạn cần đăng nhập để bình luận