Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1276: Cái này đều có thể đem ta cho nhấc lên?

Chương 1276: Cái này cũng có thể lôi ta vào được?
"Ngươi tự tin vào thực lực của mình đến thế cơ à?!" Tên kia nhìn Trương Thanh Đạo đầy vẻ tự phụ, không nhịn được phản bác.
"Xin lỗi, ta đúng là tự tin đến thế đấy!" Trương Thanh Đạo lập tức bùng nổ một luồng linh dị khí tức khủng bố đến cực hạn.
Vẻ mặt của tên kia trong nháy mắt biến sắc, hắn không thể đoán được thực lực cụ thể của đối phương, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tên thất chú cường giả ở Bình Châu lúc trước...
Trương Thanh Đạo bình tĩnh nói:
"Ở thời đại này, trừ một vài người ra, thì không ai có thể theo kịp bước chân của ta đâu!"
"..." Bạch Uyên sờ mũi, trong mắt lộ vẻ cổ quái.
Lúc này, Trương Thanh Đạo lạnh lùng nhìn đám oán hồn phía dưới, mở miệng nói:
"Giá trị duy nhất của bọn chúng hiện tại chính là tăng cường thực lực cho ta!"
"Huống chi dù ta không luyện hóa, thì oán hồn cũng chỉ biến thành đồ ăn cho lệ quỷ mà thôi. Ta ngược lại giúp bọn chúng c·hết được tôn nghiêm hơn một chút!"
"Nếu bọn chúng còn ý thức, ngươi có thể hỏi đám người này xem, họ muốn bị ta luyện hóa hay bị quỷ ăn hết."
"..." Tên kia hoàn toàn im lặng, không tìm được lời nào để phản bác.
Việc gửi gắm hy vọng vào đời sau quả thực quá hư vô, thậm chí việc chủng tộc loài người có còn tồn tại được hay không cũng là một vấn đề...
"Được rồi, còn vấn đề gì không? Nếu không, ngươi có thể biến đi." Trương Thanh Đạo mở miệng.
"Đừng làm chậm trễ ta chuyên tâm luyện hóa đám oan hồn này."
"..." Tên kia nắm chặt cốt đao trong tay, nói:
"Đã ngươi tự tin vào thực lực của mình như thế, vậy lần trước Linh Dị Chi Dạ vì sao không đến Bình Châu giải quyết mấy tên quỷ vương kia, nói cho cùng, ngươi vẫn muốn luyện hóa tàn hồn đồng bào nên mới cố ý thả mặc đám lệ quỷ này tàn s·át!"
Đây mới là lý do hắn hận đối phương đến thế.
Đối phương g·iết lục chú như g·iết chó, nếu lúc trước đến Bình Châu, thì hơn trăm con Huyết Đồ quỷ vương cũng chỉ như dê chờ làm thịt, không hề có sức phản kháng.
Hắn cho rằng, đối phương không đến đó là vì giờ phút này, muốn luyện hóa tàn hồn loài người...
"Ta không có thời gian." Trương Thanh Đạo bình tĩnh nói.
Ngày đó ở Trung Châu, hắn không chỉ phải đối phó với Huyết Đồ quỷ vương mà còn cả Quỷ Kiểm và hai đại thất chú quỷ chủ, đương nhiên là không có thời gian để đến những đại lục khác.
"Không có thời gian đến cứu người, bây giờ lại có thời gian để luyện hóa loài người?!"
"..." Trương Thanh Đạo lắc đầu, lười giải thích nữa.
Tên kia thấy thế, lại càng cho rằng đây là biểu hiện chột dạ, sự tức giận trong lòng hắn lại bùng lên, quát:
"Sao hả? Không còn gì để nói à? Ngươi nghĩ ta không nhìn thấu ngươi là loại người gì sao, tuy ngươi g·iết vô số lệ quỷ, nhưng trên tay cũng đầy m·áu tươi của loài người!"
Trương Thanh Đạo không nói gì thêm, lúc trước hắn chỉ trấn áp rối loạn trong nước thôi, cũng đã dính đầy m·áu tươi...
Lúc này, tên kia thấy hắn im lặng, vẻ mặt trở nên càng thêm kích động, quát:
"Tên bên cạnh ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì, ta thậm chí không nhìn ra hắn đã g·iết bao nhiêu người rồi!"
"Không phải, liên quan đến ta cái rắm gì chứ." Bạch Uyên sờ mũi, không nhịn được nói.
Hắn không ngờ, đối phương lại còn muốn lôi cả hắn vào, đúng là Chân Ma rùng mình,
Tuy lời đối phương nói cũng không sai...
"Hai người các ngươi đều là súc sinh c·hết tiệt, sớm muộn gì cũng bị t·hiên lôi đ·á·n·h c·hết, c·hết không yên lành!" Lúc này, trong mắt tên kia, Trương Thanh Đạo và Bạch Uyên còn tàn bạo hơn cả lệ quỷ, đúng là mầm tai họa hủy diệt thế giới!
"Ta nể mặt ngươi quá phải không?" Vẻ mặt Bạch Uyên lạnh lẽo, trong quỷ nhãn bỗng bắn ra một đạo linh dị lực lượng, trong nháy mắt đánh tan xác hắn thành cặn bã...
Nửa ngày sau.
Thân thể tên kia dần hồi phục lại, nhưng sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và kinh hãi.
Hắn không ngờ, thực lực của thanh niên trẻ tuổi này cũng kinh khủng đến thế...
"Thật lắm mồm." Bạch Uyên lắc đầu, rồi giơ tay ra.
Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay lần nữa thì Trương Thanh Đạo lại lắc đầu, vung tay lên ném hắn lên tận trời...
Bạch Uyên thấy thế, không ra tay nữa mà nói:
"Ta nói sư phụ, làm gì mà giải thích với hắn nhiều vậy? Nếu là ta, đã sớm xử lý tên này rồi."
Hắn cho phép người khác chỉ điểm mình, nhưng không cho phép chỉ trích...
Trương Thanh Đạo mặt không đổi sắc nói:
"Ta là giải thích cho ngươi nghe."
"Hả?" Bạch Uyên ngớ ra, cười nói:
"Chuyện này có gì đáng giải thích, nếu ta là ngươi, đã sớm ra tay với mấy oán hồn này rồi, tiếc là bọn chúng không thể tăng thực lực cho ta..."
"..." Trương Thanh Đạo liếc nhìn Bạch Uyên, tựa như đang nhìn tri kỷ nói:
"Xem ra ta đúng là đã nhận một học trò không sai!"
"Ta cũng vậy." Hai người liếc nhau, trên mặt đều nở nụ cười tà mị...
"Không phải đúng sai, cứ để người đời sau phán xét vậy..."
Lúc này, ánh mắt Trương Thanh Đạo bình tĩnh, bắt đầu toàn lực thôi động Quỷ Môn Quan, không quan tâm đến tiếng rít gào của oán hồn, điên cuồng hấp thu và luyện hóa...
Hắn cười nói:
"Tốt, ngươi cũng bắt đầu làm việc của mình đi."
Bạch Uyên gật đầu nhẹ.
Trong nháy mắt, thân thể hắn phân liệt, hóa thành năm thân thể mới.
Rõ ràng, hắn định dùng chiêu cũ, dùng hiệu suất cao nhất để g·iết chóc lệ quỷ trên đại lục này...
"Hả?" Trương Thanh Đạo hơi động vẻ mặt, tán thưởng:
"Năng lực của ngươi, thật không tệ..."
Năm Bạch Uyên đồng thời cười hắc hắc, rồi định bắt đầu hành động.
Nhưng ngay lúc này.
Bạch Uyên như nhớ ra điều gì, nói:
"Đúng rồi, sư phụ, người ở lại đại lục này một thời gian rồi phải không?"
Vừa rồi Trương Thanh Đạo nói, tên kia đã là người thứ năm đến gây sự với hắn trong tháng này, điều này có nghĩa là đối phương đã chờ đợi ở Bình Châu rất lâu rồi, dù sao thì đó cũng là mấy chục tỷ, thậm chí cả trăm tỷ oán hồn, không phải nhanh như vậy là có thể hấp thụ được...
"Chờ một tháng, làm sao?"
"Có cảm nhận được khí tức mộ huyệt linh dị nào không?" Bạch Uyên không giấu giếm, đem chuyện lão quỷ kia giấu bảo nói ra.
Hắn cực kỳ tin tưởng vào Quỷ Kiểm và Trương Thanh Đạo, tự nhiên không có chút cố kỵ nào, huống chi cho dù chia đều bảo tàng kia thì tài nguyên hắn có được cũng không hề nhỏ.
"Còn có cả loại quỷ linh nhân đó à?" Lúc này, Trương Thanh Đạo nhíu mày, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Là một quỷ linh nhân thời đại mới, hắn hoàn toàn không hiểu gì về sự tồn tại của lão quỷ kia.
"Nhưng ngươi nói mộ huyệt, ta hoàn toàn không có chút manh mối nào, trên toàn bộ đại lục cũng không hề có bất kỳ khí tức thất chú nào..."
"..." Bạch Uyên lập tức im lặng, rồi kìm nén cảm xúc thất vọng lại.
"Xem ra chỉ còn trông vào t·hiên ý thôi..."
Năm Bạch Uyên trong nháy mắt tràn ngập s·át khí, lần lượt khóa chặt một phương hướng, trên đại lục đầy rẫy lệ quỷ này bắt đầu một trận phong bạo s·át lục kinh t·hiên!
"Thế đạo tàn khốc, sớm giải thoát cũng tốt..." Trương Thanh Đạo đứng trên Quỷ Môn Quan, nhìn phía dưới vô số oán hồn đang giãy giụa, lẩm bẩm:
"Tương lai nếu thật sự có thể giải quyết họa lệ quỷ, các ngươi cũng coi như góp một phần sức..."
Tuy tàn khốc, nhưng với hắn, tàn hồn đã c·hết thật sự có tác dụng hơn người sống...
Thời gian dần trôi.
Bạch Uyên ở trên đại lục mở cuộc đại s·át giới với lệ quỷ, còn Trương Thanh Đạo thì hấp thu và luyện hóa hàng tỷ oán hồn...
Hai người đều có chung một mục đích, đó là liều lĩnh mạnh lên, chỉ là phương thức khác nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận