Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 135: Ban đêm hai ta cùng một chỗ......

Chương 135: Ban đêm hai ta cùng một chỗ...... Bạch Uyên thu tiền cùng tờ giấy lại, kể từ đó, hắn xem như bị cái con quỷ không biết nào đó theo dõi. Bất quá hắn cũng không sợ hãi, trong lòng còn muốn chỉnh đốn một chút cái loại hành vi này, thật coi Lệ Quỷ muốn làm gì thì làm chắc? "Trước làm nhiệm vụ đã..." Bạch Uyên không dừng lại, đi thẳng đến mục tiêu, rất nhanh, hắn đi tới một cái cổng tiểu khu cũ kỹ. "Nơi này chính là Thiên Nhàn Tiểu Khu sao..." Bạch Uyên tự lẩm bẩm. Theo thông tin trên tài liệu, đây là một khu nhà ở đã xây hơn hai mươi năm, và phần lớn những người sống trong đó đều là người già. "Người ở bên trong mỗi ngày đều rất nhàn, cái tên ngược lại cũng phù hợp..." Bạch Uyên lắc đầu, đang định tiến vào thì bị một tiếng quát ngăn lại. "Ai đó?!" Một tên binh sĩ súng thật đạn thật đi tới, trong mắt đầy vẻ cảnh giác. Hiển nhiên, đối phương là người phụ trách phong tỏa hiện trường linh dị ở đây! "Ngũ tạng đặc cấp ban, Bạch Uyên." Bạch Uyên mỉm cười, rồi lấy thẻ căn cước của mình ra. Người kia nghe vậy, sắc mặt giãn ra, nói tiếp: "Ta cần xác minh thân phận một chút, phiền anh chờ một lát." Hắn nhận thẻ căn cước của Bạch Uyên, rồi dùng thiết bị mang theo quét xuống, rất nhanh liền biết được đối phương quả thực là người được xác nhận tới làm nhiệm vụ linh dị ở đây. "Xin lỗi, vừa rồi có chút cảnh giác quá." "Không sao, tôi hiểu." Bạch Uyên nhún vai, tự nhiên cũng không quá để ý. Dù sao, một trong những mục đích chính của nhân viên phong tỏa là phòng ngừa người ngoài vô tình xông vào hiện trường. Ánh mắt của hắn khẽ động, nhìn về phía khu nhà ở phía trước. Bây giờ đã là đêm, thêm việc xảy ra chuyện có quỷ, mỗi tòa nhà đều trông giống như quỷ lâu, toát ra một cảm giác âm u. "Bên trong hiện tại còn có người sao?" "Ở dãy hai, phòng số một còn mười sáu người." Binh sĩ vội vàng nói: "Ở tận sâu bên trong khu nhà, đó cũng chính là hiện trường linh dị thực sự." "Tốt, phiền anh chỉ đường cho tôi." Bạch Uyên khẽ gật đầu, cũng không có gì bất ngờ. Mười sáu người này không phải là không muốn rời đi, mà là bọn họ đã bị quỷ theo dõi. Theo tin tức bộ linh dị cho, sự kiện lần này cũng tương tự với sự kiện quỷ bước chân lần trước, đều là toàn bộ cư dân của tòa nhà bị giam hãm. Bất kể bọn họ đi đâu, Lệ Quỷ cũng sẽ như bóng với hình, căn bản không thể nào trốn thoát. Chỉ khi chờ đợi tại hiện trường linh dị, có lẽ vẫn còn cơ hội đợi người của bộ linh dị đến cứu viện, vẫn còn một chút hy vọng sống sót. "Đúng rồi, người may mắn sống sót Quỷ Linh Nhân kia không xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Uyên mở miệng hỏi, dù sao đối phương cũng là người đã trải qua sự kiện. "Không có." Binh sĩ lắc đầu, nói: "Đối phương không phải là người của tòa nhà đó, chắc là không bị nguyền rủa." "Cũng có thể." Bạch Uyên cau mày, có lẽ là khi những người trong tòa nhà đó đều chết hết thì mới đến lượt Quỷ Linh Nhân. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi theo binh sĩ, đi tới dãy hai, phòng số một. Binh sĩ chỉ vào tòa nhà trước mặt, nói: "Chính là căn nhà này đó, tôi không vào." "Tốt." Bạch Uyên khẽ gật đầu, đối phương vào cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, trách nhiệm của họ là phong tỏa hiện trường chứ không phải giải quyết sự kiện linh dị. "Ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là cái quỷ gì..." Hắn không do dự, một mình bước vào tòa nhà, lầu một đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, một đám người đang sợ hãi tụ tập lại với nhau, thậm chí có người trong mắt đã đầy tuyệt vọng. Khi nhìn thấy Bạch Uyên đi tới, đám người đầu tiên khẽ giật mình, sau đó như nhớ ra điều gì, toàn bộ nhào tới. "Ngài là người bộ linh dị phái tới sao?" "Cầu xin ngài cứu chúng tôi..." "Cứu tinh tới rồi! Cứu tinh tới rồi!" Đám người nhao nhao nói, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hy vọng. Dù Bạch Uyên còn trẻ, nhưng họ biết rằng Quỷ Linh Sinh do bộ linh dị bồi dưỡng bây giờ đều là người trẻ tuổi. "Trật tự một chút." Bạch Uyên nhíu mày, nói: "Ta đích xác là người được cấp trên phái tới để giải quyết sự kiện lần này." Câu nói này khiến đám người có chút chấn động, định mở miệng nhưng bị hắn ngắt lời. "Nhưng ta muốn tìm hiểu tình hình trước đã!" Bạch Uyên bình tĩnh nói: "Quỷ xuất hiện vào nửa đêm phải không?" Hắn bắt đầu hỏi thăm đám người thông tin bộ linh dị đã đưa, xem có gì thay đổi không... Rất nhanh, hắn hỏi từng người một, quả thực mọi thứ đều trùng khớp với tin tức đã có, điều này khiến trong lòng hắn có một sự hiểu biết sơ bộ. Đúng lúc này, một thanh niên trong đám người vội vã nói: "Đại ca, nếu còn có câu hỏi nào thì cứ hỏi tôi, tôi nhất định sẽ trả lời hết, chỉ là có thể nhanh lên một chút được không..." "Thời gian của tôi không còn nhiều lắm... Lát nữa Lệ Quỷ sẽ đến tìm tôi..." "Hả?" Bạch Uyên khựng lại, rồi ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?" "Sáng nay tôi đã nghe thấy tiếng 'thùng thùng'..." "Việc này có liên quan tới chuyện Lệ Quỷ tìm anh sao?" Người nọ mặt mày kinh hãi nói: "Chỉ cần buổi sáng nghe thấy âm thanh này, ban đêm Lệ Quỷ sẽ tới..." "Hả? Trên thông tin không nói vậy mà." Bạch Uyên có chút kinh ngạc. Đám người vội vàng giải thích: "Tiểu ca, chúng tôi cũng mới biết chuyện này hai ngày nay thôi." Trên mặt họ hiện rõ vẻ sợ hãi, lo lắng Bạch Uyên sẽ nghĩ họ cố ý giấu diếm thông tin, rồi mặc kệ mọi chuyện. "Thì ra là vậy..." Bạch Uyên sờ cằm, tin tức này rất quan trọng... "Ngoài chuyện này ra, các anh còn phát hiện gì mới không?" "Không có, không có." Đám người vội vàng lắc đầu trả lời. "Ta còn một chuyện muốn hỏi, nếu như các người ban đêm không ngủ, tất cả tập hợp lại một chỗ thì sẽ có chuyện gì không?" Chuyện quỷ bước chân lần trước là như vậy, chỉ cần tụ tập lại một chỗ, Lệ Quỷ sẽ không xuất hiện nữa. Thế nhưng, khi nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt đám người liền thay đổi, như nhớ ra một chuyện gì đó không vui vẻ. "Sao vậy?" "Đại ca..." Lúc này, thanh niên bị Lệ Quỷ nhắm tới lên tiếng: "Chúng tôi không phải không thử rồi, hôm sau, hơn bốn mươi người đã tập hợp lại với nhau." "Lúc đó họ còn la hét là ai có sức thì dùng hết sức mà đánh, một người một quyền cũng đủ đánh chết quỷ..." "Sau đó thì sao?" "Sau đó chết hết." "..." Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, nhưng cũng không có gì bất ngờ. Trước sức mạnh linh dị, người bình thường dù có đông cũng vô dụng... Hắn nhíu mày, hỏi: "Vậy nếu tối nay không có ta, anh sẽ phải ở một mình sao?" Sắc mặt thanh niên nặng nề, rồi gật đầu, dù sao không ai muốn chết cùng hắn cả... "Cứu tôi với..." Thanh niên trong mắt đầy sợ hãi nói: "Tôi không muốn chết..." "Không sao, đừng hoảng." Bạch Uyên bình tĩnh nói: "Đêm nay tôi sẽ ở ngay phòng bên cạnh anh, nếu có tình huống gì, tôi sẽ xử lý." Vừa nghe xong câu này, thanh niên không thấy nhẹ nhõm mà trên mặt lại đầy vẻ do dự, như muốn nói gì đó. "Sao thế? Có vấn đề gì sao?" "Anh à, tôi sợ đến lúc đó anh tới chỉ là để nhặt xác cho tôi thôi..." Mặt người thanh niên đầy vẻ sợ hãi, nói: "Con quỷ kia giết hơn bốn mươi người mà không hề phát ra tiếng động nào, tôi một mình e là..." "Vậy anh muốn làm gì?" "Ban đêm hai ta cùng một chỗ ngủ." "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận