Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 113: Phật tướng? Quỷ tướng!

Chương 113: Tướng Phật? Tướng Quỷ!
Mấy ngày thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh liền đến ngày 20 tháng 1, chính là năm nay giao thừa. Bạch Uyên cùng người nhà Chu Hàn tụ tập một chỗ, đang xem chương trình năm mới, ăn bữa cơm tất niên thịnh soạn. Khung cảnh vui vẻ hòa thuận như vậy, khiến Bạch Uyên trong lòng có chút cảm khái. Dù sao hắn nhiều năm nay đã quen một mình rồi.
“Tiểu Uyên, đang nghĩ gì thế? Mau ăn thêm chút đi.” Mẹ Chu Hàn đầy nhiệt tình, vội vàng ra hiệu Bạch Uyên gắp thức ăn.
“Đúng vậy, Tiểu Uyên, không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà mình vậy.” Cha Chu Hàn cũng nói theo, sau đó còn nói thêm: “Đúng rồi, ngày mai vừa hay không có việc gì, chúng ta đi Ngũ An Tự thắp hương một chút thì sao?”
Bạch Uyên suy tư một chút rồi gật đầu nói: “Được thôi!”
“Ta cũng không có ý kiến gì!”
“Anh Bạch đi đâu em theo đó!” Rất nhanh, đề nghị này được cả ba người đồng ý.
Bây giờ chuyện linh dị liên tiếp xảy ra, đến chùa miếu cầu bình an cũng không tệ, biết đâu lại có thể được chiếu ánh sáng phù bình an. Bốn người ngồi vây quần một chỗ, lại xem tiểu phẩm chương trình năm mới. Trong tiếng cười lớn của mọi người, kết thúc một cái giao thừa ngắn ngủi mà khó quên này…
Ngày hôm sau, Bạch Uyên cùng đoàn người đã xuất phát từ sớm. Vì nghĩ rằng là ngày đầu năm mới, người đến thắp hương bái phật chắc chắn sẽ rất đông, tự nhiên là đi sớm cho phải.
Bất quá, dù bọn họ đã đi đủ sớm rồi nhưng vẫn chưa đủ. Khi đến Ngũ An Tự, Bạch Uyên trực tiếp bị cảnh người như biển trước mắt làm cho kinh ngạc…
“Ta nói, nhiều người vậy sao?!” Bạch Uyên há to miệng, trong mắt có chút không thể tưởng tượng được.
“Anh Bạch, do anh ở nhà lâu quá thôi.” Chu Hàn cười giải thích: “Bây giờ Ngũ An Thị của chúng ta đã là một điểm du lịch nổi tiếng cả tỉnh, thậm chí người ở tỉnh ngoài cũng tới.”
“Không thể nào, ta nhớ trước đây không có đông người vậy.”
“Thời thế khác rồi.” Chu Hàn nhíu mày, rồi hạ giọng nói: “Hơn nữa, linh dị bộ cũng đang giúp đỡ tuyên truyền, người nhiều cũng phải thôi.”
“Thì ra là thế…” Bạch Uyên khẽ gật đầu.
Bây giờ lệ quỷ xuất hiện nhiều lần, mọi người tự nhiên cần tìm chút tín ngưỡng để nương tựa, thêm vào linh dị bộ tuyên truyền, tự nhiên lại càng hot lên.
“Hơn nữa, em còn nghe nói…” Chu Hàn thấp giọng nói “Xung quanh chùa miếu chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện linh dị nào, từ trước đến giờ đều không có.”
“Thật kỳ lạ?” Bạch Uyên nhíu mày, lẩm bẩm: “Cái Ngũ An Tự này, lẽ nào thật sự có cao tăng?”
Dù sao ngay cả linh dị bộ cũng tuyên truyền, chuyện này quá có ý vị sâu xa.
Rất nhanh, bốn người đi theo dòng người, rất nhanh liền đến đỉnh núi, cũng toại nguyện thấy được ngôi chùa cổ kính trang nghiêm.
Mà khi Bạch Uyên vừa bước lên bậc thang thứ nhất, sắc mặt của hắn khẽ giật mình, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng nhìn xuống lồng ngực của mình.
“Chuyện gì thế này?” Lúc này, lồng ngực của hắn lại có cảm giác ấm áp. Mà điều này cũng có nghĩa là, gần đó có quỷ!
Sắc mặt hắn khẽ động, quan sát đám người ồn ào xung quanh. Nếu thật sự có lệ quỷ làm loạn, thì e là thương vong sẽ cực kỳ thảm trọng!
“Anh Bạch, sao vậy?” Chu Hàn nhận ra Bạch Uyên không ổn, vội hỏi.
“Không có gì.” Bạch Uyên đè xuống vẻ khác thường trên mặt, nói: “Đi lên xem thử đã.”
Hắn không nói gì, tiếp tục đi theo dòng người hướng phía trước, mà khi hắn leo lên các bậc thang, cảm giác ấm áp ở ngực trở nên càng rõ rệt, dường như khoảng cách đến quỷ ngày càng gần!
Rất nhanh, Bạch Uyên đã đến khu vực gần chùa miếu.
Đám người xung quanh thành kính, chậm rãi bước vào chùa. Hắn cũng theo người nhà Chu Hàn bước vào trong.
Ngay lúc vừa bước chân vào chùa, cảm giác ấm áp trong ngực Bạch Uyên lập tức chuyển sang cảm giác nóng rực. Đây không còn là nhắc nhở, mà gần như là cảnh báo!
Lúc này, Chu Hàn lên tiếng: “Anh Bạch, anh có muốn thắp hương không?”
“Ta không cần.” Bạch Uyên lắc đầu, bắt đầu quan sát xung quanh, muốn tìm xem lệ quỷ rốt cuộc ở đâu.
Hắn cứ lững thững đi qua đi lại trong chùa, ý đồ tìm ra bản thể lệ quỷ, nhưng tiếc là hắn mãi không có thu hoạch gì, thậm chí còn không phát hiện ra chút khác thường nào. Đối phương ẩn mình quá giỏi...
“Thật là quỷ dị…” Bạch Uyên lắc đầu, trong mắt cũng có chút nghi hoặc.
Lúc này, cha Chu Hàn cười nói: “Tiểu Uyên, hay là con thắp một nén nhang xem sao? Biết đâu thật có hiệu quả đấy.”
“Chú Chu, con…” Bạch Uyên chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt đã hoàn toàn bị pho tượng Phật trong đại điện thu hút!
Chu Hàn vội vàng vỗ vai hắn, nói: “Anh Bạch, sao thế?!”
“…” Bạch Uyên mắt chăm chú nhìn pho tượng Phật trước mắt, lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Là tượng Phật?” Con ngươi của hắn co lại, dường như đã tìm ra bản thể của lệ quỷ...
Trong mắt hắn, pho tượng Phật vốn hiền lành giờ phút này lại trở nên dữ tợn vô cùng, như ác quỷ địa ngục vậy...
Cùng lúc đó, lồng ngực hắn càng thêm nóng rực. Nếu Quỷ Kiểm không bị phong ấn, có lẽ đã sớm hét lên: Đại ca, chạy mau đi…
“Anh Bạch?” Chu Hàn đưa tay quơ qua lại trước mặt Bạch Uyên. Bạch Uyên lúc này mới khôi phục lại từ mớ suy nghĩ hỗn loạn, đồng thời đáy mắt tràn đầy vẻ kiêng kị. Chưa từng có con quỷ nào mang lại cho hắn cảm giác này…
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?
“Anh Bạch, em thấy nó rất có tướng Phật, nhưng anh cũng không cần si mê vậy chứ…”
“Tướng Phật?” Bạch Uyên lắc đầu, trong lòng thầm nhủ: “Tướng quỷ thì có.”
Vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau hắn vang lên: “Thí chủ, ngươi không muốn thắp một nén nhang sao?”
“Ừm?” Bạch Uyên khựng lại, nhìn lại, thấy một vị trụ trì mặc áo cà sa, mặt tươi cười nhìn hắn. Bạch Uyên khẽ nheo mắt, trong lòng có một phán đoán: nếu tượng Phật là quỷ, thì hòa thượng này xác suất lớn chính là quỷ nô?
Đối phương thấy Bạch Uyên không nói gì, lại lần nữa mở miệng: “Thí chủ?”
“Xin lỗi, ta không tin chuyện này.” Bạch Uyên nhún vai, nhưng cũng không có ý định gây xung đột với đối phương.
Bây giờ hắn tuy nhận ra đối phương là quỷ, nhưng có nhiều người đến viếng mà chưa có chuyện gì, hắn tự nhiên cũng không dại dột đến mức đi chọc giận đối phương...
Huống chi, theo như lời Quỷ Kiểm nhắc nhở thì nếu hắn đối đầu, cái chết có lẽ sẽ không dễ coi chút nào...
“Thí chủ kỳ thực có thể thử một chút.” Trụ trì mỉm cười, như có thâm ý nói: “Dù sao ngay cả linh dị bộ cũng đang tuyên truyền về Ngũ An Tự mà.”
Nghe câu này, tinh thần Bạch Uyên lại lần nữa chấn động, đồng thời trong mắt lại càng thêm nghi hoặc.
Hắn có thể phát hiện ra sự bất thường, cao thủ cấp Quỷ Linh Nhân của linh dị bộ hẳn cũng sẽ nhận ra, nhưng vẫn chủ động giúp tuyên truyền cho Ngũ An Tự, rốt cuộc là vì cái gì?
Linh dị bộ, lại có thể khiến mọi người đến bái lạy một con quỷ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận