Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 443: Người quen biết cũ, giả nguyên!

“Là như vậy sao......” Bạch Uyên vừa suy xét, ngược lại không nghi ngờ lời lão bà nói, “Lão Vương, hai món đồ này giá trị thế nào?” Hắn không vội phân chia mà hỏi giá trị, bảo đảm công bằng nhất có thể.
“Cái ống tiêm kia có lẽ là một loại đạo cụ dị linh hỗ trợ, chắc đáng bảy, tám trăm Quỷ Tinh.” Vương Thanh suy xét rồi từ từ nói:
“Còn hạt châu kia có chút hiếm, khó mà đoán được giá trị, chắc cũng phải hai, ba trăm Quỷ Tinh đấy.” Bạch Uyên gật đầu, nói:
“Như vậy, hai món đạo cụ cộng thêm Quỷ Tinh, tổng cộng đáng hơn ngàn Quỷ Tinh......” Hắn suy tư một lát rồi ném hạt châu bạch ngọc cho lão bà, giá hạt châu không cao, hơn nữa công của lão bà cũng không ít, tính ra vẫn là bọn họ chiếm tiện nghi chút ít. Nhưng cân nhắc độ quý của hạt châu tương đối cao, chia cho lão bà thì cả hai bên đều không thiệt.
“Cảm ơn.” Mặt lão bà hơi động, trong mắt thoáng có chút vui mừng.
Cứ như vậy, bà lại gần thêm một phần nguyên liệu chủ yếu, gần thêm một bước nữa đến việc chế tạo đạo cụ trị thương.
Bạch Uyên gật đầu rồi nhìn sang Hàn Vũ, nói:
“Chúng ta về rồi chia sau?” Hàn Vũ và mọi người gật đầu, đương nhiên là không có ý kiến gì.
Bạch Uyên cũng không khách khí mà thu ống tiêm vào, chuẩn bị ra ngoài bán với giá tốt.
Hắn chưa bao giờ có được trang bị dị linh Tam Chú......
“Đi thôi, không biết đã xuất hiện lối đi tầng thứ tư chưa......” Lúc này, thần sắc Hàn Vũ khẽ động, trong mắt thoáng qua sự khao khát.
Thứ nàng cần chỉ xuất hiện ở ngọn nguồn quỷ dị mà thôi......
Nghe xong lời này, mọi người chấn động, trong lòng cũng có chút kích động, bọn họ cuối cùng có thể gặp được ngọn nguồn quỷ dị của bệnh viện không......
Mọi người mở cửa phòng bệnh ra, đi ra hành lang, lúc này hành lang cũng trở nên tan hoang, bên trên cũng đầy những vệt máu âm u, nếu dùng sức mạnh dị linh quan sát, có thể thấy rõ vô số oán hồn màu trắng đang gào thét trên tường, “Tầng này, cũng toàn là oán hồn sao......” Bạch Uyên chấn động, trong mắt có chút ngạc nhiên, hắn còn tưởng chỉ có ở phòng khoa tâm thần mới có......
“Nếu thêm tầng hai oán hồn, cùng với tầng thứ tư chưa biết......” Bạch Uyên nhíu mày, nói:
“Đây đã vượt xa con số mấy ngàn người bị hại rồi......” “Rất bình thường......” Vương Thanh bên cạnh nói:
“Thống kê số người bị hại chỉ tính từ lúc bệnh viện được đưa lên bảng nhiệm vụ mà thôi......” “Nhưng bệnh viện tâm thần này đã tồn tại rất nhiều năm rồi, mà trước đây chưa có Bộ Dị Linh nên phần lớn người không hề hay biết.” “Hả?” Bạch Uyên ngẩn ra, rồi phản ứng lại, bệnh viện này có lẽ đã gây họa cho loài người mấy năm rồi, nhưng số người bị hại chỉ thống kê gần đây, đương nhiên là không chính xác.
“Là như vậy sao......” Bạch Uyên nhìn những oán hồn rậm rạp hai bên hành lang, lẩm bẩm:
“Nơi này, rốt cuộc tồn tại bao lâu......” “Số người bị hại, đoán chừng còn vượt cả sông Bình An nữa......” Hắn giờ vẫn còn nhớ cảnh xác chết chất đống thành núi ở sông Bình An, nhưng so với bệnh viện trước mắt thì như là “Tiểu Vu kiến Đại Vu” thôi.
“Đi thôi, cân nhắc những thứ này không có ý nghĩa gì.” Hàn Vũ lắc đầu, nói:
“Trước tiên tìm lối vào tầng tư!” “Được!” Mọi người gật đầu, không tiếp tục ngẩn người tại chỗ. Lúc bọn họ vừa định đi thì Hàn Vũ bước chân chậm lại, rồi từ từ nói:
“Cẩn thận, có người đến!” Nghe xong câu này, mọi người giật mình, trong mắt lộ ra chút kỳ quái, Hàn Vũ nói có người đến chứ không phải có quỷ......
Điều này nói rằng trong bệnh viện vẫn có người sống sót?!
Trong khoảnh khắc, Bạch Uyên chợt nghĩ tới người trước đây cho hắn cảm giác quen thuộc......
Trong nhóm người vào bệnh viện lần này, dường như chỉ có người đó là không rõ tung tích......
Ngay lúc này, chỉ thấy người đội nón rộng vành mặc đồ rộng kia, quả nhiên đã xuất hiện!
Nhưng lúc này quần áo của hắn cũ nát, mặt mày bối rối, hình như đang bị thứ gì đó đuổi theo, lần này Bạch Uyên dễ dàng thấy rõ mặt của hắn, chỉ thấy người kia tướng mạo bình thường, nhưng da lại trắng bệch như giấy, cho người ta cảm giác không chân thật.
Chính là Giả Nguyên từ Hội Chúa Tể!
“Sao ta cứ thấy quen thuộc, thì ra là cừu nhân cũ của Hội Chúa Tể a......” Bạch Uyên nhìn Giả Nguyên chạy như điên tới, lẩm bẩm:
“Nhưng mà đây là bản thể, hay là người giấy?” “Hội Chúa Tể?” Bây giờ những người còn lại nghe được tiếng nói thầm của Bạch Uyên thì nhao nhao nhìn sang, “Các ngươi không biết hắn sao?” Bạch Uyên nhíu mày nói: “Người này có khả năng bảo mệnh cực mạnh, không phải tép riu đâu.” Nghe xong lời này, Hàn Vũ và lão bà hơi động, rồi trong mắt lóe lên sát ý, “Ra tay trước rồi tính!” Hàn Vũ không do dự mà kéo đại cung trong tay ra, bởi vì vào thời kỳ Linh Dị Chi Dạ, Hội Chúa Tể đã đại náo tổng bộ dị linh, còn cướp đi không ít tài nguyên dị linh, chuyện này khiến Trương Thanh Đạo vẫn luôn muốn thanh toán Hội Chúa Tể, tiếc là không biết vị trí cụ thể cứ điểm của họ nên chỉ có thể ban bố các treo thưởng liên quan.
Một thành viên chính thức của Hội Chúa Tể thôi đã được treo thưởng mấy trăm Quỷ Tinh, còn Giả Nguyên có địa vị không thấp thế này thì e rằng trị giá phải hơn ngàn......
Nếu có thể bắt sống được hắn thì giá trị càng cao đến mấy ngàn Quỷ Tinh, thậm chí vượt qua tiền thưởng của nhiệm vụ bệnh viện quỷ tâm thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Vũ và lão bà cũng không chần chừ thêm nữa mà lựa chọn dứt khoát ra tay!
“Không phải...... Khoan đã......” Mặt Giả Nguyên biến sắc, vội vàng muốn nói gì đó, sao vừa gặp mặt đã muốn lấy mạng......
Nhưng vào lúc này, thần sắc Hàn Vũ chấn động, động tác chuẩn bị bắn tên cũng dừng lại, một bên lão bà cũng kinh hãi không tiếp tục tấn công, còn Vương Thanh và mọi người cũng chấn kinh đứng ngây tại chỗ, “Sao lại thế?!” Bạch Uyên chau mày nhìn Giả Nguyên ở xa, nói chính xác hơn là nhìn phía sau đối phương!
Ngay vừa rồi, phía sau Giả Nguyên đột nhiên xuất hiện hai bóng người mặc áo choàng trắng dài, mặt của chúng tĩnh mịch, cứ như thế trừng mắt nhìn Giả Nguyên, toàn thân tản ra hơi thở Tam Chú rõ ràng!
“Còn có quỷ Tam Chú?!” Bạch Uyên và mọi người đều trầm xuống, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bọn họ vốn tưởng giải quyết tên quỷ bác sĩ kia thì có thể dễ dàng thấy được ngọn nguồn quỷ dị trong truyền thuyết, nhưng mà lại còn hai tên quỷ bác sĩ cấp bậc ngang nhau!
“Chẳng trách tên mặt nạ nam kia c·hết th·ảm như vậy......” Bạch Uyên tự nhủ, trong mắt có chút hả hê, trước đây tuy quỷ bác sĩ kia mạnh, nhưng muốn g·iết một Quỷ Linh Nhân Tam Chú thì cũng không dễ dàng như thế, chứ đừng nói là ép cho điên, nhưng nếu là 3 Lệ Quỷ Tam Chú thì có thể giải thích tất cả......
Bạch Uyên khẽ động, lẩm bẩm:
“Vừa rồi mới chỉ phòng khoa tâm thần thôi, giờ xem ra, còn hai phòng nữa là hai và ba......” Sự chú ý của mỗi người đều đặt ở người quỷ bác sĩ kia, lại vô tình bỏ qua điểm này......
Ngay lúc này, Giả Nguyên chỉ thấy trên vai truyền đến cảm giác lạnh lẽo âm u, phảng phất như bị thứ gì đó túm lấy, hắn vội quay đầu thì thấy ngay hai tên quỷ bác sĩ......
Trong khoảnh khắc, sức mạnh dị linh đáng sợ truyền tới, chỉ thấy da hắn vốn trắng bệch bắt đầu nhanh chóng xuất hiện những đốm đen, nhìn mà rùng mình......
Trong nháy mắt, cơ thể Giả Nguyên đã mềm nhũn ra, hơi thở sinh mệnh cũng tiêu tán theo......
“Vậy mà c·hết rồi?!” Bạch Uyên kinh ngạc, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, hắn không tin Giả Nguyên dễ dàng c·hết một cách bất đắc kỳ t·ử thế này......
Quả nhiên, đúng lúc này, chỉ thấy xác của Giả Nguyên dưới đất há miệng ra một cách vô thức, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ thấy một tờ giấy trắng từ trong miệng Giả Nguyên bò ra, phảng phất như có sinh mạng vậy......
Tờ giấy trắng đó tự lật gập rồi hóa thành một dáng người đứng thẳng, trong nháy mắt, lại một Giả Nguyên mới xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận