Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 88: Khổ cực quỷ lái xe

Chương 88: Khổ cực quỷ lái xe
Giờ khắc này, làm Quỷ Linh nhân Chu Hàn có chút mộng bức......
Mộng bức không chỉ là hắn, quỷ lái xe cũng bị choáng váng, kéo thêm đồng bọn?
Nhưng nó rất nhanh lại có chút không hiểu, Bạch Uyên khí tức không giống như là quỷ thuần chính, giống như là...... khống chế quỷ!
Bất quá Bạch Uyên lại không để ý đến cảm xúc của cả hai, mà nhìn thẳng lái xe, không cam lòng nói:
“Còn dám quát tháo khách? Ngươi cái thái độ phục vụ này, hôm nay nhất định bị khiếu nại!”
“Không được, khiếu nại đã không dùng được, ngay tại chỗ xử quyết đi!”
“???” Lái xe miệng đầy máu tươi khẽ nhếch, như người có chút mộng bức.
Đến nước này rồi, còn coi nó là xe dù sao?
Mà lại vừa nãy là khiếu nại, sau đó trực tiếp xử tử ngay tại chỗ, có thể cách nhau lớn hơn chút nữa không?!
Quỷ lái xe vốn không có bao nhiêu trí thông minh, giờ khắc này đầu óc hoàn toàn không xoay chuyển kịp.
Ngay lúc đủ loại cảm xúc dồn tới, Bạch Uyên quả quyết ra tay!
Phanh!
Hắn một quyền nặng nề, trực tiếp đánh quỷ lái xe vào tay lái,
Tiếp theo dường như cảm thấy chưa đủ đã, hắn đi thẳng tới vị trí kế bên tài xế, bắt đầu đối với lái xe một trận hành hung cực kỳ tàn ác......
Hàng sau Chu Hàn sắc mặt cứng ngắc, nhịn không được nuốt nước bọt,
Bạch Uyên đuổi tà ma, nhưng so đánh người hung tàn hơn nhiều, đã lâm vào hoàn toàn điên cuồng......
Thật ra hắn không biết,
Với Bạch Uyên, đây không phải đuổi tà ma, mà là xử lý nguyên liệu nấu ăn......
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi,
Thân thể quỷ lái xe đã có chút tán loạn,
Dù là ở bên trong xe của nó, nhưng đối đầu Bạch Uyên, nó căn bản không có phần thắng nào.
Hơn nữa vì ngay từ đầu tâm tình không ổn định, khiến nó chưa từng ở trạng thái mạnh nhất, đương nhiên bị đánh tơi tả toàn diện......
Rống!
Lái xe dường như đã nhận ra nguy cơ, quyết đoán mở quỷ kỹ của mình,
Đặc quyền của quỷ lái xe: Cưỡng chế xuống xe!
Bạch Uyên chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh kỳ dị truyền đến, cả người đột nhiên bị cưỡng chế khu trục, ra ngoài xe,
Mà Chu Hàn cũng bị ép xuống xe.
Dù quỷ lái xe không có quỷ kỹ công kích, nhưng có quỷ kỹ bảo mệnh!
Oanh!
Chỉ nghe tiếng nổ vang từ xe taxi, nó đã chuẩn bị chạy trốn!
Nó nhìn Bạch Uyên qua cửa sổ xe với ánh mắt hung ác, đã nhớ kỹ quái vật không phải người này......
"Vịt luộc rồi còn muốn chạy?!" Trong lòng Bạch Uyên tự nhiên không cam lòng.
Tâm thần hắn khẽ động, chỉ thấy khí tức âm lãnh ngưng tụ từ bốn phương tám hướng theo sự thúc đẩy của hắn, đều tuôn về phía xe taxi!
Vì âm quỷ cấp bậc quá thấp, khí tức âm lãnh tự nhiên cũng chẳng có sức sát thương nào,
Nhưng Bạch Uyên không trông chờ đồ bỏ đi này làm tổn thương quỷ lái xe.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là xe taxi!
Chỉ thấy khí tức âm lãnh tràn ngập, ẩn ẩn tạo thành sương trắng mỏng manh mắt thường thấy được, sau đó toàn bộ tuôn vào động cơ xe taxi, bình xăng các chỗ......
Chỉ cần giữ được xe taxi, tự nhiên cũng có thể giữ lại quỷ tài xế!
Quả nhiên, khí tức âm lãnh chiến đấu không được, nhưng làm chút động tác vẫn không vấn đề.
Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm, xe taxi không còn tiếng động nào, đứng nguyên tại chỗ bất động......
Xe taxi quả nhiên khởi động không thành!
Ánh mắt oán độc, thù hận lúc đầu của quỷ lái xe giờ phút này có chút hoảng loạn.
Phanh phanh!
Bạch Uyên lại lần nữa ra quyền, đánh lên cửa sổ xe, nhưng phía trên có sức mạnh linh dị bao trùm, ngược lại không bị một kích đánh nát.
"Tiểu tử, mở cửa! Nano cứu viện a!" Mặt Bạch Uyên dán cửa sổ xe, vừa tiếp tục tung quyền.
Một bên Chu Hàn sau khi ngơ ngác một chút, hay là quyết định ra tay giúp Bạch Uyên.
Dù đối phương cho hắn cảm giác không phải người không phải quỷ, nhưng bản năng vẫn khiến hắn tin tưởng đối phương.
Oanh!
Hai tay hắn ôm quan tài màu đen, không ngừng đánh lên cửa sổ xe.
Hai người như cướp, đánh tứ tung lên xe.
"Giữ nhịp thở, đừng hoảng, nano cứu viện thật mà!" Lời nói của Bạch Uyên làm quỷ lái xe trong lòng mộng bức,
Hiện tại nó xác định, người này là quỷ thật,
Vì đúng là chẳng nói tiếng người......
Cảm xúc của nó trồi lên xuống, phòng ngự của xe taxi cũng liên tục hạ xuống.
Rất nhanh,
Với một quyền nặng, Bạch Uyên phá tan hoàn toàn cửa sổ xe!
"Cuối cùng để ta cứu viện được rồi!" Vừa nói, hắn vừa bóp cổ quỷ lái xe, cưỡng ép lôi nó ra.
Đối phương vốn đã trọng thương, lại thêm xe taxi bị tổn hao, tự nhiên không còn sức chiến đấu.
"Tiểu Hàn, ngươi ở trong xe đợi ta, ta đi cứu viện nó chút."
“......” Khóe miệng Chu Hàn giật giật.
Anh à, đây là nghĩa trang, không phải bệnh viện.
Thật sự là cứu viện sao......
Hắn mặc niệm cho quỷ lái xe chút, sau đó lặng lẽ quay về xe.
“Cái bóng chồng kia trên người Bạch ca tình huống sao......” Chu Hàn một mình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bắt đầu suy tư,
“Vậy chắc chắn là âm quỷ, ta không nhìn nhầm.”
“Chẳng lẽ Bạch ca bị âm quỷ nhập vào? Không đúng, thứ đồ chơi đó không phải là quỷ sai sao? Còn có thể nhập vào người?”
“Bạch ca chắc không phải quỷ, dù sao hiện tại cũng không có con quỷ tính tình biến thái thế này......”
“Chẳng lẽ nắm giữ lực lượng linh dị đặc thù?” Hiện tại, hỗn hợp quỷ vật mới là xu hướng chính, nhưng cũng có những loại sức mạnh tạp nham khác, không chừng Bạch Uyên chính là một loại trong đó?
Ngay lúc Chu Hàn suy nghĩ,
Cửa xe đột nhiên bị mở ra.
Hắn hơi kinh hãi, sau đó thấy Bạch Uyên đang đứng ngoài xe, mà bóng âm quỷ trên người đã biến mất không thấy đâu,
"Bạch ca, về rồi?" Hắn liếc nhìn hai tay đối phương trống không, đã ý thức được kết cục của quỷ lái xe......
“Ừm, cứu viện rất thành công, chắc không có nguy cơ sống lại.”
“......” Khóe miệng Chu Hàn giật một cái, đúng là như vậy sao......
“Đêm hôm khuya khoắt đói bụng không?” Lúc này, Bạch Uyên lên xe, thuận tay đưa Chu Hàn một quả táo.
“Thật sự hơi đói.” Chu Hàn cũng không khách khí, nhưng vừa cắn một miếng đã khựng lại, nói:
“Bạch ca, anh có mang hoa quả trong túi hả?”
“Không mang mà.”
“Vậy quả táo này anh lấy đâu ra?”
“Vừa rồi tiện tay lấy, chắc còn tươi.”
“...thật sự rất tươi...” Chu Hàn nhẹ gật đầu, lẩm bẩm: “Ven đường lại còn có cây táo...”
Ngay lúc này, Bạch Uyên lại lần nữa hỏi:
“À đúng rồi, có ăn bánh sa kê không?”
“?” Chu Hàn khựng lại, theo bản năng nghĩ, cây táo còn có thể mọc ra thứ này?!
Nhưng rất nhanh, hắn phản ứng lại.
Nơi này mẹ nó là nghĩa trang!
Hắn liếc nhìn quả táo, trầm mặc nói:
“Anh, anh không phải hái từ trên mộ địa đó chứ......”
“Nếu không thì sao? Cậu cảm thấy ở đây có siêu thị sao? Dù sao cũng chẳng khác gì, ở đây tự phục vụ thôi.” Bạch Uyên nhún vai, thản nhiên ăn bánh sa kê......
"À đúng rồi, còn có mấy món khác, có ăn không?" Vừa nói, hắn vừa đổ ra đủ loại đồ ăn thức uống từ trong túi......
“Anh không phải lấy sạch cống phẩm của người ta rồi chứ!?”
Chu Hàn há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Bạch Uyên.
Anh chỉ toàn là đại sứ cả đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận