Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 42: Chạy đi ăn cơm?

Chương 42: Chạy đi ăn cơm?
Ước chừng hai giờ sau, mọi người đến đỉnh Thanh Linh sơn, đồng thời nhìn thấy phía trước một tòa đại lầu rất có khí thế, khách sạn Tinh Linh sơn!
Giờ phút này chính vào hoàng hôn, ánh chiều tà rọi xuống, bao trùm lên đại lầu khách sạn, quả nhiên có một tầng vẻ thần thánh.
Ai có thể nghĩ tới, trong tửu điếm như thế này, lại có một lệ quỷ tồn tại. . .
"Đi thôi."
Trần Thanh Lê kéo ra vòng cảnh giới xung quanh, đi tới cửa khách sạn.
Các học sinh còn lại thấy thế, cũng nhao nhao đi theo, không dám lạc đàn, cuối cùng theo kinh nghiệm phim kinh dị thì, người lạc đàn là nguy hiểm nhất. . .
Người của hai lớp tình báo khác cũng xông tới, hơn trăm người tụ tập một chỗ, phi thường náo nhiệt, ngược lại xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Có người nhìn sảnh lớn vắng vẻ của khách sạn, khẩn trương hỏi:
"Lão sư, Vương giáo quan không tới ư?"
Tuy rằng ba chủ nhiệm lớp đều có tố chất tâm lý rất cứng, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường, vào hiện trường linh dị, tất nhiên vẫn phải có người chuyên nghiệp đi cùng mới được.
"Đúng vậy, sao không thấy Vương giáo quan?"
Các học sinh nhao nhao hỏi, đồng thời dừng lại tại chỗ, bộ dạng không nhìn thấy Vương Ly, liền không chịu vào khách sạn.
"Mấy người sợ cái gì chứ!"
Lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên, chỉ thấy Vương Ly từ trong tửu điếm đi ra, mọi người thấy thế, trong lòng nhao nhao nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó không do dự tiến vào sảnh lớn khách sạn.
Mà lúc này, xen lẫn trong đám người, thần sắc Bạch Uyên hơi động, lồng ngực của hắn bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp, điều này có nghĩa, xung quanh có quỷ? !
Ánh mắt bình tĩnh của hắn đánh giá xung quanh, tranh trên vách tường, tấm gương ở lễ tân, các loại đồ điêu khắc gỗ trên bàn. . .
"Vừa vào cửa đã gặp quỷ, vậy có ngông cuồng quá không?"
Lông mày của hắn nhíu chặt, đồng thời đi tới bên cạnh Vương Ly, nói:
"Giáo quan, trực giác nói cho ta, có ma!"
"Hả?"
Vẻ mặt Vương Ly khẽ giật mình, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không cảm nhận được gì.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ờ...Chỉ là trực giác..."
Bạch Uyên đương nhiên không thể nói trong người hắn có một cái mặt quỷ được. . .
"Thả lỏng một chút."
Vương Ly cho rằng do đối phương có chút căng thẳng nên mới vậy, nói:
"Nếu có lệ quỷ xuất hiện, ta sẽ xử lý."
Bạch Uyên gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ là trong lòng tăng thêm chút cảnh giác.
"Lão Trần, các anh phân phối phòng đi."
Vương Ly nhìn về phía ba chủ nhiệm lớp của lớp tình báo.
Ba người gật đầu đi đến quầy lễ tân, bắt đầu phân chia phòng cho từng người, có lẽ là để đảm bảo an toàn, mỗi hai người sẽ ở một phòng, nếu có dư ra, thì ba người một phòng.
Rất nhanh, mọi người từng người nhận được thẻ phòng, "Được rồi, hôm nay cũng hơi mệt mỏi, mọi người có thể sớm nghỉ ngơi chút."
Vương Ly lúc này mở miệng nói:
"Buổi tối ta sẽ tuần tra mỗi tầng lầu, nếu có tình huống gì, ta sẽ lập tức chạy đến."
"Nếu thật sự gặp phải lệ quỷ, làm sao chống cự cho tới lúc ta tới, phải xem vào các ngươi!"
Mọi người gật đầu, kết bạn tiến vào thang máy khách sạn.
"Nhãi con, nếu gặp phải tình huống đặc biệt, đừng kéo chân sau ta đấy!"
Lúc này, một nam tử vạm vỡ đi tới bên cạnh Bạch Uyên, trong mắt có chút ý cảnh cáo.
"Hả?"
Bạch Uyên nhìn đối phương, chỉ cảm thấy gương mặt xa lạ, có lẽ là người của hai lớp khác.
"Ta cố gắng."
Hắn nhún vai, không nói gì thêm, tiếp đó liền một mình đi về phía cầu thang.
Hắn được phân đến lầu hai, không cần chờ thang máy gì, huống chi người còn đông đúc thế.
Không ít người đều nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, loại địa phương này còn dám lạc đàn sao?
Thậm chí ngay cả bạn học cùng lớp cũng có vẻ mặt quái dị, sức mạnh lớn chỉ dễ đánh người, đối mặt với quỷ lại không chắc. . .
Nhất thời, bọn họ nhao nhao dán nhãn tự chịu lên người Bạch Uyên, nhưng Bạch Uyên cũng không để ý, mà là đi tới nơi cầu thang, lúc này lồng ngực của hắn đã không còn cảm giác ấm áp, chứng tỏ nơi này an toàn.
"Vừa rồi đại sảnh có lẽ cũng có quỷ, ta ở lầu hai, xác suất gặp ngược lại rất lớn..."
Bạch Uyên lẩm bẩm, nhưng trong lòng không có sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.
Mặt quỷ trong người hắn, đang chờ đi ăn cơm. . .
Rất nhanh, các học sinh lần lượt trở về phòng mình, chuẩn bị nghỉ ngơi trước đã rồi tính.
"May mà là hai giường đơn..."
Bạch Uyên nằm trên giường, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã xem điện thoại.
Mà bạn cùng phòng của hắn, chính là nam tử vạm vỡ lúc nãy cũng đã tới, hắn không nói nhiều, mà mặt mày khẩn trương bắt đầu kiểm tra cả căn phòng.
Thực tế, phần lớn những người khác cũng đang làm như vậy, cuối cùng nếu lỡ lệ quỷ giấu trong phòng mình, chẳng phải nói quá xui sao?
"Vẫn không có tin tức gì sao?"
Bạch Uyên đang tra thông tin linh dị chính phủ công bố, đáng tiếc là, trên đó chỉ nói đơn giản về khách sạn Thanh Tinh bị phong tỏa đột ngột, ngoài ra, không có bất cứ thông tin hữu ích nào.
"Xem thử các thông tin linh dị khác..."
Bạch Uyên nháy mắt, sàng lọc thông tin tại thành phố Bình An và vùng lân cận, lập tức xuất hiện mấy chục địa điểm linh dị bị phong tỏa, "Xem ra sự kiện linh dị ở thành phố Bình An vẫn không quá tệ."
Bạch Uyên tự lẩm bẩm, một thành phố lớn như vậy chỉ có mấy chục nơi bị phong tỏa, thật sự vẫn ở mức có thể chấp nhận.
"Nếu có thể nuốt hết đám quỷ này thì tốt..."
Hắn liếm môi, trong lòng có chút khát khao, nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.
Mỗi một hiện trường linh dị, chính phủ đều dùng lực lượng vũ trang phong tỏa, một là phòng ngừa có người xông nhầm, hai là làm phòng tuyến, nếu quỷ trong đó rời đi, chính phủ cũng có thể biết được đầu tiên.
Tuy lực lượng của Bạch Uyên đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng không có ý định đối đầu với súng pháo. . .
"Muốn vào trong, phải được chính phủ đồng ý, ít nhất cũng phải trở thành nhân sĩ chuyên nghiệp mới được. . ."
Bạch Uyên tự nói trong lòng, đây cũng là lý do hắn muốn được Vương Ly coi trọng.
Vừa lúc hắn đang nghĩ lung tung thì, trên lầu bỗng truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo tiếng la hét sợ hãi.
"Nhanh vậy ư?!"
Bạch Uyên kinh ngạc, trong mắt có một chút khó tin, mọi người mới vào chưa đến nửa tiếng, lệ quỷ cũng có chút quá vội rồi đấy. . .
Hắn không do dự, xông thẳng ra khỏi phòng, đến thẳng vị trí tầng ba, "Không phải chứ, hắn không sợ c·hết sao?"
Tiền Cương khẽ nhếch môi, trong mắt có kinh hãi, đây là lệ quỷ xuất hiện đấy, sao cảm giác thằng cha này cứ như là đang chạy đi ăn cơm vậy. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận