Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 485: như vậy chảnh sao?

Chương 485: Chảnh vậy sao?
“Tầm tám, chín giờ đêm hãy quay lại...” Bạch Uyên và những người khác không ở lại lâu, rời khỏi tầng thứ mười tám nồng nặc mùi m·á·u tươi. Theo như thông tin tình báo, những người gặp nạn đều xảy ra chuyện vào lúc 9 giờ tối. Khi đó, tất cả bọn họ đều đang tăng ca ở công ty, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy... Linh Dị Bộ cấm tất cả các đơn vị tăng ca ban đêm nhưng tiếc thay, công ty này làm trái quy định, mà cả ông chủ công ty cũng mất tích, đương nhiên không còn cách nào truy cứu trách nhiệm. Mà qua chuyện này, cũng phần nào cho thấy sự nguy hại của việc tăng ca...
Rất nhanh, bốn người trở lại tầng một.
“Các ca, ta không có lừa các ngươi chứ?” Nam tử áo đen ở tầng một khẽ đổi sắc mặt, cười nói.
Giọng điệu của hắn tuy tùy ý, nhưng vẫn luôn quan sát thần sắc của Bạch Uyên, rõ ràng, hắn muốn từ phản ứng của Bạch Uyên xem thử, liệu bốn người có thật sự không thu hoạch được gì không.
“Ngoài tầng 18 có v·ế·t m·á·u ra, những nơi khác đúng là chẳng có gì cả.” Bạch Uyên nhún vai, trong mắt cũng có chút bất đắc dĩ.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Trong chốc lát, chín quỷ linh nhân đều đang nghỉ ngơi tại đại sảnh tầng một.
Chu Hàn ngồi trên ghế salon, đồng thời mở tin tức nhiệm vụ, bắt đầu suy tư. Năng lực chiến đấu của hắn không bằng ba người kia, nếu có thể phát hiện ra điều gì từ tình báo, việc đó cũng được tính là cống hiến, đương nhiên hắn sẽ nhận được nhiều quỷ tinh hơn.
Một lát sau, lông mày của hắn hơi nhíu lại, tựa hồ trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có thể dùng lực lượng linh dị truyền âm nói:
“Bạch Ca, ngươi có nhớ con lệ quỷ nào chuyên tấn công xương cột sống không?”
“Ừm?” Bạch Uyên khựng lại, nói: “Ngươi đang xem ảnh n·gười c·hết à?”
Thông tin nhiệm vụ có kèm theo hình ảnh t·ư th·ế c·hết của n·gười b·ị h·ạ·i, cũng được xem như một dạng thông tin, dù sao có thể thông qua t·ư th·ế c·hết của n·gười b·ị h·ại để phán đoán được thủ pháp gi·ết ng·ười của lệ quỷ, thậm chí có thể suy đoán ra quỷ kỹ của nó.
“Theo ấn tượng của ta thì không có.” Bạch Uyên hồi tưởng lại thông tin về các loại lệ quỷ trong đầu, đều không tìm được tình huống tương ứng.
“Chắc là một con lệ quỷ hoàn toàn mới, nếu là lệ quỷ đã biết thì có lẽ nhiệm vụ này đã có người nhận kín rồi…”
“Cũng đúng.” Chu Hàn gật nhẹ đầu, không ôm suy nghĩ đó nữa. Bây giờ lệ quỷ thiên kỳ bách quái, chủng loại đến hàng ngàn hàng vạn, hơn nữa lệ quỷ mới vẫn liên tục xuất hiện. Nhưng nhìn rộng ra cả Đại Hạ Quốc thậm chí cả thế giới, thực tế vẫn sẽ có lệ quỷ tái xuất hiện. Mà vì có thông tin đã biết, loại nhiệm vụ này có thể nói là có rủi ro thấp nhất, đương nhiên sẽ có vô số quỷ linh nhân tranh nhau đuổi theo mục tiêu. Nhiệm vụ của bọn hắn bây giờ chỉ có hai đội nhỏ, hoàn toàn không tính là nhiệm vụ cạnh tranh, rất có thể sẽ không phải là lệ quỷ đã biết.
“Xương cột sống của n·gười c·hết đều vỡ vụn…” Chu Hàn mặt mày suy tư, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là cầm thứ gì đó dạng côn để gây ra?”
“Có khả năng này…” Bạch Uyên gật nhẹ đầu, nói: “Bất quá cũng có khả năng là bản thân lệ quỷ không có xương cột sống nên muốn đánh gãy xương cột sống của nhân loại, từ đó biến họ thành đồng loại.”
Trong chốc lát, hai người bắt đầu phân tích thông tin nhiệm vụ, phỏng đoán ý đồ và quỷ kỹ của lệ quỷ. Một khi biết được quỷ kỹ của nó, độ khó của nhiệm vụ sẽ giảm xuống rất nhiều ngay lập tức.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua. Khi vầng thái dương cuối cùng biến mất trên mặt đất, màn đêm cũng từ từ buông xuống...
“Thời gian sắp đến rồi…” Bạch Uyên liếc nhìn điện thoại, tự mình lẩm bẩm.
Và ngay lúc đó, những người đang chơi điện thoại cũng khẽ biến sắc, nhao nhao đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một gã đại hán ở trần cường tráng đi đến, hắn không che giấu khí tức của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người, nói:
“Một nhiệm vụ vừa mới thông báo không lâu mà đã có nhiều người đến thế sao?”
Trong mắt hắn lộ vẻ ngông nghênh, như thể đang đánh giá con mồi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
“Hả? Tam chú?” Bạch Uyên hơi giật mình, nói tiếp: “Không đúng! Nhị chú?”
Hắn cảm nhận được khí tức đại hán phát ra, trong mắt không khỏi có một vòng nghi hoặc.
“Là người đột phá thất bại thành Tam chú...” Lúc này, Hàn Vũ ở một bên dùng lực lượng linh dị giải thích.
“Hả? Đột phá thất bại?”
“Không phải ai cũng có thể thuận lợi lên Tam chú…” Hàn Vũ giải thích: “Có thể là do chuẩn bị không đủ, có thể do tinh thần ô nhiễm, hoặc có thể gặp phải quấy nhiễu bên ngoài, khiến họ đột phá thất bại.”
Bạch Uyên khựng lại, hỏi: “Đột phá thất bại sẽ không chết sao?”
“Không biết à, ngươi nghe ở đâu đấy?”
“Theo đạo lý thì...”
“...” Hàn Vũ lắc đầu, nói: “Bình thường thì sẽ không chết, nhưng sau khi thất bại thì cơ bản họ không còn hy vọng lên Tam chú nữa.”
“Tuy nhiên thất bại vẫn có chỗ tốt, đó là thực lực của họ sẽ tiến thêm một bước, trở thành Quỷ Linh nhân có sức mạnh gần với Tam chú…”
“Vậy sao?” Bạch Uyên sờ cằm, trách không được hắn cảm thấy khí tức đối phương phát ra lại cường đại đến thế.
“Nói như vậy, chẳng lẽ có thể liên tục đột phá, liên tục mạnh lên?”
“?” Hàn Vũ liếc hắn một cái, nói: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất để đột phá thôi…”
“Trừ khi có kỳ ngộ đặc biệt, nếu không cả đời này người này đều vô vọng lên ba lời nguyền rủa…”
“Thì ra là vậy.” Bạch Uyên tỏ vẻ đã hiểu. Nếu có thể liên tục đột phá thì thật ra cũng tương đương với việc không bao giờ thất bại.
“Các tiểu tử, ta nói trước một tiếng.” Đại hán thần sắc lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nếu tranh giành mục tiêu nhiệm vụ với ta, đừng trách Tiết mỗ xuống tay giết người...” Trong mắt hắn có ý cảnh cáo, khiến năm quỷ linh nhân dân gian còn lại đều biến sắc mặt.
Nói xong, đại hán đi thẳng tới thang máy, hiển nhiên chuẩn bị lên thẳng hiện trường linh dị.
“Không phải, chảnh vậy sao?” Bạch Uyên khóe miệng giật một cái, trong mắt cũng có một vòng kinh ngạc. Dù đối phương có thực lực cường hãn, nhưng nếu bốn người bọn họ cùng ra tay thì chẳng những có thể ngăn cản đối phương, thậm chí có thể gi·ết c·hết hắn...
“Quỷ linh nhân dân gian vốn không quá mạnh, để hắn tự tin thôi.” Vương Thanh lắc đầu, cười nói: “Chắc tên này xem chúng ta cũng là quỷ linh nhân bình thường thôi.”
Nếu là một đám Nhị chú bình thường thì đích thật chưa chắc đánh lại được đối phương.
“Tinh thần hắn bị ô nhiễm nặng quá rồi...” Lúc này, Hàn Vũ nhìn bóng lưng của đại hán, ngược lại là nhìn ra được đôi điều.
“Nửa điên nửa dại sao...” Bạch Uyên nhìn gã tráng hán, trong lòng lại thấy hợp lý. Tinh thần bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, tính tình của quỷ linh nhân đích thực bị ảnh hưởng rất lớn.
“Đi thôi, thời gian không còn nhiều, chúng ta cũng nên lên lầu.” Lời cảnh cáo của đại hán đương nhiên không ảnh hưởng đến bọn họ. Nếu đối phương thực sự muốn ra tay, thì bọn họ cũng chỉ đành ngậm ngùi nhận lấy di sản của đối phương mà thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận