Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 70: Không phải là cái quỷ gì buôn lậu a?

Chương 70: Không phải là cái quỷ gì buôn lậu à?
Rất nhanh, hai người đến văn phòng, "Đây đưa cho ngươi."
Vương Ly đưa chiếc hộp màu đỏ trên bàn cho hắn, nói: "Hàng đặc biệt gửi đến."
"Ơ? Cho ta?"
"Đoán chừng là phần thưởng sự kiện Bình An Hà đấy."
Nghe xong câu này, sắc mặt Bạch Uyên chợt biến đổi, vội vàng mở hộp ra. Nhưng khi thấy thứ bên trong, hắn hoàn toàn ngơ ngác. . .
"Sao vậy? Cho bom à? Mặt mày thế kia?"
"Ta thà rằng bị cho bom còn hơn, ít nhất cũng còn dùng được. . ."
Bạch Uyên mặt mày ỉu xìu, đoạn đưa cái hộp cho Vương Ly.
Chỉ thấy bên trong có đúng hai thứ, một tờ giấy chứng nhận thành tích người mới xuất sắc nhất sự kiện Bình An Hà, và một tấm cờ thưởng khắc dòng chữ "Không màng lợi danh, tấm gương thời đại"...
Vương Ly thoáng chốc không nói được gì, trách gì người ta lại mặt mày thế kia, "Không phải chứ, ta cống hiến lớn thế này, chỉ cho hai cái thứ này?! "
Trong mắt Bạch Uyên vẫn không cam tâm, tiếp tục lật hộp xem, lẩm bẩm:
"Bên trong nhất định có giấu quỷ tinh, hoặc là nhét thẻ ngân hàng trong giấy chứng nhận!"
"? ?"
Vương Ly khẽ nhếch mép, giấy chứng nhận nhà ngươi mà nhét được thẻ ngân hàng à?
"Thôi, đừng mất công, nhóc con có phải ngươi đã nói gì với Vệ bộ trưởng không?"
Hắn cũng cảm thấy phần thưởng này có chút trừu tượng. . .
"Nói gì?"
Bạch Uyên ngẩn ra, rồi thuật lại cuộc trò chuyện đêm đó, "Ta có nói gì đâu. . ."
Vương Ly nhếch mép nói: "Nhóc con à, ngươi đã tự tạo ra hình tượng thanh cao không màng lợi ích như thế, mà Vệ bộ trưởng lại là người thực tế, nghĩ ngươi không thích phần thưởng vật chất, nên đương nhiên chỉ cho phần thưởng tinh thần."
". . ."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Không thể nào, ta chỉ là làm bộ một chút thôi. . ."
"Chắc là bộ trưởng lo tiền tài làm xói mòn tâm hồn thuần khiết của ngươi!"
Vương Ly mặt đầy ý cười nói:
"Cất giữ cho cẩn thận, đây là vinh dự của ngươi đấy!"
". . ."
Bạch Uyên toàn thân đều thấy khó ở, lẩm bẩm:
"Ta có thể không cần, nhưng ổng không thể không cho mà!"
Hắn không ngờ thông minh quá hóa ra bị thông minh hại, biết thế lúc đó đã nói thẳng ra. . .
Một lúc sau, Bạch Uyên rũ đầu, ôm phần thưởng rời khỏi văn phòng, trở về lớp.
"Bạch ca, giấy chứng nhận của ngài à? Oách thế?"
Hắn vừa vào lớp thì chạm mặt ngay nhóm bốn người của Trương Quyền, bốn người thấy tờ giấy trong tay hắn, liền nhao nhao nói:
"Bạch ca, chúc mừng!"
"Đúng đấy, vinh dự vô giá, chúc mừng anh. . ."
Bốn người không ngờ nịnh hót lại thành phản tác dụng. . .
" . ."
Bạch Uyên nhìn bốn người một cái, mỉm cười, nói: "Hay là phải có cái gì đó để chúc mừng ta chứ?"
"Chắc chắn phải có rồi!"
Trương Quyền cười nói: "Tối nay tôi mời Bạch ca ăn cơm!"
"Ăn cơm thì không cần, các cậu nghĩ xem bài ca ngợi ca đi, không đúng, ca đi!"
". . ."
Hai chân bốn người mềm nhũn, suýt ngã nhào xuống đất, "Ca. . . Ca à?? "
"Nhớ là, phải có cảm xúc."
". . ."
Trương Quyền và mọi người nuốt nước miếng, ông đúng là tra tấn người mà. . .
Một lát sau, bốn người quả nhiên lên sân khấu một tràng ca hát thống khổ bi thảm. . .
"Ta nhớ về ngươi. . ."
Lúc xuống sân khấu, Trương Quyền liếc nhìn Bạch Uyên, thầm hạ quyết tâm phải cố gắng tự cường, sớm ngày trở thành quỷ linh nhân, đánh bại ác ma trước mắt này!
Đến lúc đó, hắn muốn bắt Bạch Uyên mỗi ngày phải lên sân khấu. . .
. . .
Đêm đến, "Giải thưởng người mới xuất sắc nhất. . ."
Bạch Uyên lắc đầu, rồi treo tờ giấy chứng nhận và cờ thưởng lên tường nhà.
"Phần thưởng chính thức thì không trông mong được, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng!"
Hắn nhìn lồng ngực mình, lẩm bẩm:
"Nhưng mà cũng một tuần rồi, sao vẫn chưa tiêu hóa xong? Hay là khó tiêu?"
Tuy mặt quỷ chậm chạp chưa từng xuất hiện, nhưng lòng Bạch Uyên ngày càng mong đợi. Của tốt không sợ muộn. . .
Trong lòng hắn lẩm bẩm một câu, rồi cũng không sốt ruột.
Rất nhanh, thời gian điểm đến mười hai giờ đêm. Đột nhiên trong giấc ngủ ngực Bạch Uyên nóng lên, ý thức trong nháy mắt bị kéo vào không gian hắc ám.
"Thuốc tốt?"
Mặt hắn bỗng biến đổi, lập tức không buồn ngủ, "Cuối cùng cũng đến. . ."
Nhìn không gian hắc ám quen thuộc, hắn cũng thấy vô cùng thân thiết, "Ủa, viên ngọc đỏ phía trên đâu rồi? Sao còn ba cái?"
Hắn nhìn viên ngọc đỏ trong không gian tối đen phía trên, nhận ra ngay chỗ khác thường. Ngay lúc đó, một thông tin truyền vào đầu hắn. Hắn ngẩn người, rồi hiểu ra, nghĩ thầm:
"Thì ra thứ này gọi là quỷ tệ?"
"Tiêu hao quỷ tệ để chống cự công kích tinh thần? Cái gì vậy trời. . ."
Hắn có chút mơ hồ, rồi như nghĩ ra cái gì:
"Mẹ nó, đừng nói với ta, miễn nhiễm quỷ kỹ năng tấn công, là phải dùng tiền à?! "
Mặt quỷ không đáp lời, nhưng dường như ngầm chấp nhận. . .
"Không phải chứ, ta còn tưởng được ra tay miễn phí chứ. . ."
Khóe miệng hắn co giật, hóa ra mặt quỷ đâu phải là cái cơ quan từ thiện nào. . .
"Thuốc cần quỷ đổi, cản công kích cũng cần quỷ tệ, hóa ra mọi thứ đều có giá cả. . ."
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hình tượng mặt quỷ thần y tan vỡ, biến thành một tên gian thương. . .
Trong khi Bạch Uyên còn đang suy nghĩ, chợt nghe từ chỗ sâu trong bóng tối truyền ra từng đợt rên rỉ oán độc, nghe mà ớn lạnh.
"Ơ? Tiếng này quen quen?"
Sắc mặt hắn chấn động, lập tức nói: "Là đầu nữ thi ở Bình An Hà!"
"Con này còn chưa chết sao?"
Hắn ngẩn người, nhất thời không biết nên nói mặt quỷ kém cỏi, hay là nữ thi quá trâu bò. . .
Nhưng thời gian trôi qua, tiếng rên rỉ của nữ thi dần yếu đi, đồng thời, những viên ngọc đỏ trên không gian tối đen, tức quỷ tệ, cũng liên tục tăng lên. Vốn chỉ còn ba cái, mà giờ chỉ trong chớp mắt đã lên đến hơn trăm cái.
"Cái thứ này, mạnh vậy sao?"
Bạch Uyên ngẩn người, lòng có chút kinh hãi. Hắn nhớ là Âm Quỷ mới tương đương với một quỷ tệ, vậy cái này chỉ là đầu của nữ thi, mà lại tương đương cả trăm Âm Quỷ?
"Sắp ra thuốc rồi. . ."
Bạch Uyên không mấy để ý quỷ tệ, vì giờ nhìn chỉ thấy nó dùng được cho cái chức năng kháng kỹ năng tinh thần của quỷ thôi.
Điều hắn quan tâm hơn là thuốc có thể giúp hắn biến thái. . . Ách, mạnh lên mới đúng!
Ngay lúc này, không gian tối xung quanh Bạch Uyên bỗng nhiên tản ra một chút, giúp hắn nhìn rõ được một phần chân tướng không gian nơi đây.
"Ơ?"
Ánh mắt hắn ngưng lại, thấy nơi hắc ám tan ra, thì ra là toàn bộ những vũng máu đang dâng trào như những dòng sông.
"Chẳng lẽ xung quanh ta là biển máu?"
Hắn nhìn khắp bốn phía, vị trí ý thức của mình, chẳng khác gì đang ở giữa một rặng đá ngầm trong biển.
Trong khi hắn còn đang kinh ngạc, thì một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc bỗng xuất hiện, "Âm Quỷ?!"
Sắc mặt hắn chấn động, nhìn xuống chân, chỉ thấy một thân thể tản mát hơi lạnh, đang từ trong biển máu nổi lên, rồi bò tới chỗ hắn. Mà điều kinh ngạc hơn là trên đầu con Âm Quỷ này lại ghi một trăm quỷ tệ. . .
"Đây là. . . Giá của thứ này?!"
Bạch Uyên tâm thần rung động, đồng thời trong lòng dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ. Cái mặt quỷ này có khi nào là một tay buôn lậu quỷ không vậy. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận