Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 314: Đi ra ngoài bên ngoài, thân phận là chính mình cho

Chương 314: Bước ra ngoài xã hội, thân phận là do chính mình tạo nên
Thời gian dần trôi qua, Bạch Uyên đang trò chuyện với Hàn Vũ thì phải dừng lại, ánh mắt nhìn sang Vương Thanh.
“Lão Vương…”
“Không sao, mọi người cứ nói chuyện, không cần để ý ta.” Vương Thanh xua tay, tỏ vẻ không quan tâm.
“Thật không cần quản ngươi?”
“Không cần!”
“Vấn đề là, động tĩnh của ngươi quá lớn, tự ngươi xem mặt đất dưới chân kìa…”
Chỉ thấy chỗ Vương Thanh vừa dậm chân, sàn nhà đã xuất hiện những vết nứt, quả thật quá mức sức mạnh…
Vương Thanh thấy vậy, chỉ đành nói: “Vốn dĩ nó đã hư…”
“…” Bạch Uyên nhìn cảnh này, mặt lập tức xám xịt…
“Hả?” Đúng lúc này, Hàn Vũ mới để ý tới Vương Thanh, tiếp lời:
“Ngươi là… Vương gia cái tên nhà giàu mới nổi kia?”
“??” Khóe miệng Vương Thanh giật giật, đây là ấn tượng mà hắn để lại sao…
Lúc này, Hàn Vũ lại nói:
“Sao ngươi cũng ở đây?”
“…” Vương Thanh thần sắc trì trệ, cái gì gọi là cũng ở đây, ta vẫn luôn ở đây mà, chẳng lẽ ta không có cảm giác tồn tại đến thế sao…
Trong giây lát, Vương Thanh có chút hoài nghi chính mình.
Hắn xoa xoa trán, nói:
“Đại tỷ, từ đầu là ta gọi cô lại mà…”
“Ách… Phải không?” Giọng Hàn Vũ cũng có chút không chắc chắn.
“…” Vương Thanh im lặng không nói, đã có chút tự kỷ…
“Được rồi, ta phải đi học phủ báo cáo, không nói chuyện nữa.”
“Ừ.” Bạch Uyên gật đầu, rồi nhắc nhở:
“Ngươi cứ vào thẳng bên trong, có một nhà vệ sinh công cộng, chỗ đó chính là văn phòng.”
“Hả?” Hàn Vũ ngơ ngác, Nhà vệ sinh công cộng? Văn phòng?
Hai cái này có liên quan gì sao…
Bạch Uyên giải thích: “Đến bên trong cô sẽ biết.”
“Đi, cảm ơn.” Hàn Vũ gật đầu, rồi nghiêm mặt nói:
“Đúng rồi, ta quên tự giới thiệu, Linh Dị Hội, Hàn Vũ!”
Lúc này, Vương Thanh đang trầm mặc đột nhiên nói:
“Ta là Vương gia Vương Thanh, không phải nhà giàu mới nổi…” Hắn nhất định phải thay đổi ấn tượng cứng nhắc của đối phương, dù sao cái tên nhà giàu mới nổi thật khó nghe…
Hàn Vũ nhìn hắn một cái, rồi gật đầu, nhưng lại ghi nhớ trong lòng.
Bạch Uyên thấy vậy, cũng nghiêm mặt nói:
“Bạch gia, Bạch Uyên!”
“Bạch gia?” Hàn Vũ ngơ ngác, chẳng lẽ là thế lực lớn ẩn mình nào đó?
Nhưng nàng cũng không hỏi tới, quay người đi vào Đại Hạ Linh Dị Học Phủ…
“Không phải chứ, lão Bạch, ngươi thật là giỏi nói nhảm à? Còn dựng ra cái gì Bạch gia…” Vương Thanh liếc hắn, không ngờ đối phương lại như vậy…
Bạch Uyên nhún vai, vô tội nói:
“Không phải, ta họ Bạch, ta chẳng phải là Bạch gia sao?”
“…” Vương Thanh thần sắc trì trệ, tiếp lời:
“Nhưng ta vừa nói xong ta là Vương gia Vương Thanh, ngươi liền nói mình là Bạch gia, cái này dễ lừa người, làm người ta cho rằng Bạch gia cũng là thế lực lớn…”
“Chính là muốn hiệu quả đó.” Bạch Uyên nhếch mép cười, nói:
“Ngươi có biết không? Bước ra ngoài xã hội, thân phận là do chính mình tạo nên!”
“…” Vương Thanh trong nháy mắt im lặng, ngươi đúng là biết cách tạo dựng quá…
“Nhưng nói thật, Hàn Vũ có vẻ rất công nhận ngươi…” Hắn thầm nói: “Ta chưa từng thấy nàng nói nhiều như vậy với người đồng trang lứa…” Mặc dù Bạch Uyên chỉ là Nhị Chú nhập môn, nhưng tốc độ tiến bộ quá nhanh. Còn hắn, Vương Thanh, thực lực cường đại, lại bị Hàn Vũ cho rằng do gia tộc dồn tài nguyên bồi dưỡng, đương nhiên đối với hắn không quá nhiệt tình…
“Hết cách rồi, thực lực không cho phép…” Trong mắt Bạch Uyên cũng có chút bất đắc dĩ, nói:
“Ta cũng muốn giống các ngươi từ từ lắng đọng, cố gắng nâng cao, nhưng thiên phú không cho phép, thực lực thật ép không được.”
“Thực ra, ta trải qua tuyệt không hạnh phúc…”
“???” Vương Thanh trợn to mắt, sao câu này nghe quen thế…
“Ngươi đang mỉa mai ta đấy à?”
“Không có, chỉ là cảm khái từ tận đáy lòng…” Bạch Uyên nhếch mép cười, rồi như nghĩ ra điều gì, mang theo nghi ngờ nói:
“Đúng rồi, ta muốn hỏi chút, Hàn Vũ thực sự là thực lực Nhị Chú?” Yêu cầu tuyển sinh của Đại Hạ Linh Dị Học Phủ chỉ chiêu nhận Nhị Chú Quỷ Linh Nhân, mà Hàn Vũ đến học phủ báo cáo, rõ ràng cũng là cấp Nhị Chú.
“Chắc vậy…” Vương Thanh cũng có chút không chắc, nói: “Chứ ngược lại ta đánh không lại nàng…”
“Vậy thì có hơi kỳ quái…” Bạch Uyên sờ cằm, trầm tư. Trước kia, khi giải quyết sự kiện Bình An Hà, từ thái độ đối đãi của Bộ trưởng Vệ Phong thuộc Bộ Linh Dị Tỉnh với Hàn Vũ, có thể thấy rõ ràng ông xem nàng là cường giả cùng cấp, mà là Bộ trưởng cấp tỉnh, Vệ Phong chắc chắn là cường giả Tam Chú…
“Thực lực của nàng, có lẽ ở giữa Nhị Chú và Tam Chú…” Vương Thanh cũng phỏng đoán.
“Ngươi xuất toàn lực cũng đánh không lại nàng sao?” Bạch Uyên nhíu mày, hỏi.
Bây giờ hắn cũng là Quỷ Linh Nhân cấp Nhị Chú, đương nhiên có thể cảm nhận được thực lực của Vương Thanh. Linh dị lực của đối phương là ở mức đỉnh Nhị Chú, cộng thêm thân phận con nhà vua, đủ loại trang bị linh dị chắc chắn cũng tăng cường sức mạnh không kém Lục Trần Sa kia.
Nếu như ngay cả Vương Thanh cũng đánh không lại, vậy Hàn Vũ ít nhất cũng có thực lực ngụy Tam Chú.
“Cái này thì, không biết…” Vương Thanh nhún vai, nói: “Ta chỉ đấu giao lưu với nàng trên sàn thi đấu, chứ không có thù hằn sinh tử.”
“…” Bạch Uyên gật đầu, nhưng không tiếp tục đoán mò.
“Đi thôi, đi dạo một vòng trung tâm thành phố Trung Nguyên…” Vừa nói, hắn vừa ngăn chiếc taxi vừa đi tới, “Tiểu huynh đệ, đi đâu?”
“Hả? Sư phụ, sao ông biết ta được Đại Hạ Linh Dị Học Phủ chọn?”
“???” Tài xế lập tức ngơ ngác, ta nghĩ ta không biết mà…
“…” Vương Thanh bên cạnh giật giật khóe miệng, ngươi thật sự bị bệnh…
“Sư phụ, đừng quan tâm hắn, đi phố Quỷ Linh trung tâm thành phố.” Lúc này, Vương Thanh nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
“Không phải chứ, không trêu ngươi một giây là cả người khó chịu à?”
“Có chút…”
“…” Vương Thanh xoa trán, tiếp lời:
“Nói đi nói lại, ngươi bây giờ còn đang bị Lục gia truy nã đấy, phách lối như vậy, không sợ bị để ý sao?”
“Ách… Cũng đúng…” Bạch Uyên lại quên mất gốc rễ này…
Bây giờ người trúng tuyển không nhiều, nếu hắn cứ khoe khoang như vậy, chắc chắn sẽ bị Lục gia coi là đối tượng đáng ngờ…
Rất nhanh, hai người đến phố Quỷ Linh ở Trung Nguyên. Chỉ thấy đường phố vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập, hơn nữa không ngoại lệ, toàn bộ đều là Quỷ Linh Nhân!
Tại lối vào đường, có người đặc biệt kiểm tra đối chiếu, cấm người bình thường tiến vào, đây không phải kỳ thị, mà là vì cửa hàng trên phố đều liên quan đến linh dị, khí tức linh dị nồng đậm, người thường khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
“Lão Vương, cửa hàng nhà ngươi!” Đúng lúc này, Bạch Uyên thần sắc khẽ động, liếc mắt thấy ngay cửa hàng lớn nằm ở trung tâm phố Quỷ Linh, diện tích vượt xa các mặt tiền cửa hàng khác, giống như một quầy bán đồ vặt khác với siêu thị lớn vậy…
Là một con phố Quỷ Linh nổi tiếng cả nước, Vương gia đương nhiên cũng muốn chia một miếng bánh.
“Đã vậy còn quá lớn…” Vương Thanh cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá cửa hàng nhà mình.
“Ngươi chưa từng đến?”
“Gia tộc có nhiều sản nghiệp như vậy, ta còn có thể tham quan từng cái à?”
“…” Bạch Uyên khóe miệng giật giật, đúng là đáng ghét nhà giàu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận