Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 204: Giấy chẩn bệnh? Thẻ căn cước!

Chương 204: Giấy khám bệnh? Thẻ căn cước!
Thời gian dần trôi qua, tiểu đội diệt trừ tà ma bốn người chậm chạp không cướp được ánh mắt trong tay Bạch Uyên, ngược lại là tự thân liên tục bại lui, lại thêm nhiều vết thương. Công kích của hai người Bạch Uyên còn mạnh hơn thực quỷ một bậc! Thấy không thể cướp được, tên tráng hán cầm đầu quát lớn:
“Kế hoạch C!”
“Hả?” Bạch Uyên ngẩn ra, nhất thời có chút cạn lời. Thực lực thì yếu mà kế hoạch thì hết cái này đến cái khác...
Giờ phút này, bốn người liếc nhau, sau đó quyết đoán từ bỏ, muốn hòa vào bóng tối.
“Muốn chạy?” Bạch Uyên nhíu mày, cũng đoán ra kế hoạch C của bọn họ.
Bất quá lúc này hai bên đã kết thù, quen với việc đuổi tận giết tuyệt, Bạch Uyên sẽ không để bọn chúng thoát.
Bạch Uyên mặt đầy sát ý, nói:
“Tiểu Hàn, chúng ta giết tên cầm búa trước!”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp dẫn Đầu Lâu Quỷ tấn công về phía người phụ nữ kia!
Người phụ nữ trở tay không kịp, hoàn toàn không ngờ Bạch Uyên lại nhắm vào nàng, trong nháy mắt bị Đầu Lâu Quỷ đánh ngã xuống đất. Mặt nàng lộ vẻ thống khổ, không nhịn được rên rỉ. Lúc này, Bạch Uyên trực tiếp đè lên người nàng, dùng Đầu Lâu Quỷ liên tục đánh vào đầu nàng.
“Không phải nói giết tên cầm búa sao?!” Người phụ nữ lúc này mặt đầy oán độc và sợ hãi, đồng thời có chút không hiểu. Nàng đâu có cầm búa...
“Không có cách nào, ta muốn giết tên cầm búa nhưng nó lại muốn giết ngươi!” Bạch Uyên mỉm cười, chỉ vào Đầu Lâu Quỷ trong tay.
Rất nhanh, người phụ nữ dưới công kích cường đại của Bạch Uyên, trực tiếp bị đánh vỡ đầu, chết tại chỗ!
Cùng lúc đó, Chu Hàn bộc phát toàn bộ hỏa lực, lại thêm đánh lén, cũng giải quyết một tên. Mặc dù nói trước hết giết tên tráng hán cầm búa, nhưng kỳ thực hai người đều không để ý đến hắn... Người đứng đắn sẽ không để lộ mục đích của mình. Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
Lúc này, Chu Hàn nhìn bóng tối xung quanh, nói:
“Bạch ca, hai người kia...” Vì phạm vi ánh sáng quá hẹp, nên hai người kia đã dễ dàng trốn vào bóng tối.
“Bọn chúng chạy không thoát!” Bạch Uyên cười tươi, trong mắt có chút sát ý lạnh lẽo.
“Bảo vệ tốt nó!” Bạch Uyên trực tiếp đưa ánh mắt bóng đèn trong tay cho Chu Hàn, nói: “Tiểu Hàn, ngươi cứ ở yên tại chỗ, đừng đi đâu, ta đi một lát sẽ về.”
Hai người đã kề vai chiến đấu lâu như vậy, lúc này tự nhiên không chút nghi ngờ. Nói xong, Bạch Uyên gan lớn nhập vào bóng tối.
“Hàn Ca, Bạch ca đi rồi sao?” Lúc này, La Minh đeo bịt mắt lên tiếng hỏi. Hiện tại cơ thể hắn vẫn run rẩy không ngừng, tuy không thấy gì, nhưng hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng vừa rồi... Đám người vừa nãy đại chiến kịch liệt, không ai có thời gian để ý đến hắn.
“Hắn chắc sẽ quay lại ngay thôi.” Chu Hàn cầm ánh mắt trong tay, đồng thời rót linh dị lực vào. Chỉ cần có ánh sáng, Bạch Uyên lúc nào cũng có thể tìm được đường về.
Lúc này, Bạch Uyên đã hoàn toàn hòa vào bóng tối. Hắn quay đầu nhìn lại, vẫn thấy rõ ánh sáng phát ra, ít nhất cũng có tọa độ để hắn không dễ bị lạc trong bóng tối.
“Các ngươi không chạy thoát được đâu...” Bạch Uyên liếm môi, đồng thời thúc giục âm quỷ chi lực trong cơ thể.
Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, hắn đã rót âm quỷ chi lực vào hai người kia, tuy không gây ra tổn thương thực sự nào, nhưng có thể giúp Bạch Uyên khóa chặt vị trí của bọn họ. Theo cảm giác của hắn, hai người lúc này đã không còn chạy trốn, mà là cẩn thận từng bước một. Trong bóng tối, thứ họ lo lắng không còn là Bạch Uyên, mà là lệ quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên không thể tùy ý chạy trốn.
Nhưng bọn chúng không thể ngờ, Bạch Uyên sẽ cùng theo vào trong bóng tối!
“Hai tên tiểu quỷ đáng chết, mối thù này, ta nhớ kỹ!” Tên tráng hán cầm rìu thầm thì, trong lòng đầy hận ý. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ trả thù. Dù sao, cái chết của hai người kia cũng có nghĩa tiểu đội diệt trừ tà ma hoàn toàn giải tán, hắn là đội trưởng cũng chỉ có thể trở thành người đơn độc. Mà muốn tái lập một đội linh dị, không biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian...
“Hai tên kia chắc là học sinh trường linh dị. Đừng để bản đại gia tìm được cơ hội, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Đương nhiên là sẽ băm chúng nó ra thành từng mảnh… Hả?!” Ngay khi nói chuyện, vẻ mặt của tên tráng hán đột nhiên biến đổi. Hắn đang ở trong bóng tối, sao lại có người tiếp lời hắn?! Hơn nữa giọng nói này quen thuộc như vậy?!
Ngay lập tức, thân thể hắn lảo đảo, bị người đánh lật nhào. Đau đớn khiến hắn rên lên. Lúc này hắn mới hiểu, đối phương lại đuổi theo?!
“Có thù phải báo, sao có thể kéo dài chứ?” Giọng Bạch Uyên lạnh nhạt truyền đến, khiến tên tráng hán rùng mình.
“Đại ca, ta…” Hắn vốn định cầu xin tha thứ, nhưng công kích của Bạch Uyên lại tiếp tục tới, không cho hắn cơ hội mở miệng. Bây giờ Bạch Uyên đang ở thế thượng phong tuyệt đối, không còn muốn phí thời gian dùng âm mưu quỷ kế nữa.
Tên tráng hán cũng hiểu được sát tâm của đối phương, chỉ có thể ra sức phản kháng. Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không thể khóa được vị trí của Bạch Uyên, chỉ có thể điên cuồng công kích lung tung, tiêu hao quỷ linh lực của mình. Rất nhanh, tên tráng hán mệt thở hồng hộc. Bạch Uyên nắm lấy cơ hội, trực tiếp triển khai thế công mãnh liệt, dễ dàng hạ gục hắn.
“Lại đến màn ưa thích sờ thi…” Bạch Uyên không vội rời đi, mà lục lọi khắp người tên tráng hán. Ban đầu hắn chỉ làm theo thói quen thôi, nhưng ai ngờ, lại có thu hoạch thật sự!
“Thật có quỷ tinh…” Hắn tìm thấy sáu viên quỷ tinh trong bọc đồ của tên tráng hán, đây là một thu hoạch ngoài dự kiến.
“Không tệ, không tệ…” Khóe miệng Bạch Uyên có chút ý cười, ít nhất là không uổng phí một chuyến. Hắn không chậm trễ thêm, nhanh chóng tìm được tên còn lại, cũng nhẹ nhàng giải quyết hắn. Chỉ tiếc là trên người đối phương không có quỷ tinh. Hiển nhiên, tài sản của cả tiểu đội đều do tên tráng hán kia giữ.
Đến đây, cả đội diệt trừ tà ma này đã bị hắn tiêu diệt toàn bộ...
“Bạch ca, ngươi về rồi à?” Chu Hàn đang chờ ở chỗ cũ, chợt thấy Bạch Uyên từ bóng tối đi ra. Thời gian tiêu tốn trước sau thậm chí chưa tới năm phút, có thể nói là hiệu suất rất cao.
“Giải quyết xong rồi.” Bạch Uyên phủi tay, khóe miệng mang theo ý cười.
Chu Hàn theo phản xạ muốn đưa ánh mắt cho đối phương. Dù sao thứ này vẫn để Bạch Uyên có thực lực mạnh đảm bảo thì tốt hơn. Nhưng tiếp theo, cậu như nghĩ đến điều gì đó, nói:
“Kia... ngươi là Bạch Uyên sao? Ta muốn xem thẻ căn cước của ngươi…”
Trong mắt cậu có chút cảnh giác. Lỡ như tên này là ngụy trang quỷ, nhất thời lơ đễnh liền bị nó lừa mất ánh mắt... Cho dù Bạch Uyên không trách cậu, cậu đoán mình cũng sẽ không thể chấp nhận được.
“Ngươi nói xem?” Bạch Uyên nhíu mày, cũng không hề tức giận. Dù sao, hắn cũng cẩn thận giống Chu Hàn. Hắn lục túi, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy khám tâm thần.
“Quả nhiên là Bạch ca!” Chu Hàn thấy thế, lập tức yên tâm, đưa ánh mắt cho đối phương. Nếu Bạch Uyên thực sự lấy ra thẻ căn cước, cậu sẽ còn nghi ngờ một chút. Nhưng nếu lấy ra giấy khám bệnh, thì cơ bản có thể xác định là người thật…
Bạn cần đăng nhập để bình luận