Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 163: Thật đúng là không có một chút mao bệnh......

Chương 163: Thật đúng là không có một chút tật xấu nào...... Lần này, Bạch Uyên là triệt để ngây người ra... “Ta lạy, ngươi mẹ nó đúng là một nhân tài…” Hắn vạn lần không ngờ, Lưu Bán Tiên lại biết dùng loại thủ đoạn này để áp chế nỗi sợ hãi của mình…
Tiếp đó, hắn liền nghĩ ra điều gì đó, nói: “Không đúng, với thủ đoạn của Lệ Quỷ, chẳng phải sẽ tùy tiện cướp món đồ chơi này của ngươi sao? Hoặc là biến nó thành thứ gì khác?”
“Vô dụng.” Lưu Bán Tiên lắc đầu, tự tin nói: “Ta đã khắc toàn bộ những hình ảnh này trong đầu rồi.”
“…” Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, ngoài hai chữ nhân tài ra, hắn không nghĩ ra từ nào để hình dung…
Đồng thời, trong lòng hắn cũng bừng tỉnh ngộ, hắn vốn đang kỳ lạ, vì sao Lưu Bán Tiên chỉ là một người bình thường, làm sao có thể sống lâu đến vậy trong sương mù quỷ dị, dù sao người mang theo chút quỷ khí đều chết không toàn thây... Thì ra là vì lý do này…
“Ngươi đúng là có ý tưởng hay.” Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, trong thoáng chốc hắn cảm thấy hơi khâm phục Lão Lưu. “Cũng tạm thôi…” Lưu Bán Tiên khoát tay áo, nói tiếp: “Con quỷ kia, thế nào rồi?”
“Ngươi xem thế nào? Đã bị ta siêu độ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Bán Tiên đương nhiên hiểu ý siêu độ của đối phương là gì, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu ngươi không đến, ta có thể chết thật…”
“Sao có thể, cách này của ngươi rất hữu dụng mà.”
“Ta nói là chết vì khí huyết dâng trào…” Lưu Bán Tiên lắc đầu, nói: “Lúc nào cũng nghĩ đến thứ này, ai chịu nổi chứ…”
“…” Khóe mắt Bạch Uyên co giật, nói tiếp: “Đi thôi, chuẩn bị ra ngoài.”
Rất nhanh, hai người cùng nhau rời khỏi căn biệt thự, và khi nhìn thấy màn sương lớn bên ngoài đã tan hết, Lão Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lệ Quỷ thật sự đã bị Bạch Uyên tiêu diệt rồi. “Hửm?” Ngay lúc đó, sắc mặt Bạch Uyên khẽ động, hắn thấy ở bên ngoài biệt thự, cạnh đám cỏ dại có một tên đầu trọc đang nằm. “Ngươi còn sống?” Lông mày hắn nhướn lên, trong mắt lại có một chút ngạc nhiên. Sương mù tan hết, hắn không nhìn thấy thi thể Mã Thiên Cương, còn tưởng hắn đã chết ở nơi trống trải kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận