Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 130: Ta thuận miệng nói, ngươi là thật muốn cầm a

Chương 130: Ta nói đùa thôi, ngươi lại định lấy thật à!
“Thầy Vương, con không sao... Khụ khụ... Phụt!” Trong chớp mắt, chỉ thấy Bạch Uyên mặt mày tái mét, bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi lớn…
“…” Vương Ly khóe miệng giật giật. Máu tươi của ngươi phun ra nhiều quá rồi đó... Hắn nhìn dòng máu tươi ào ạt phun ra trước mặt, thậm chí có chút cản tầm mắt.
Mà ngay tức khắc, trong dòng máu tươi, một nắm đấm chợt lao tới!
“Hả?” Vương Ly sắc mặt khẽ biến, nhất thời không ngờ tới chiêu này, chỉ có thể luống cuống đỡ đòn. Một luồng sức mạnh lớn đánh tới, khiến hắn không khỏi lùi lại mấy bước.
“Tiểu tử ngươi, lúc nào cũng bày ra trò mới cho ta…” Hắn cười trên mặt, nhưng trong lòng thì hơi kinh hãi. Sức mạnh dị thường của thằng nhãi này lại mạnh đến thế, thậm chí không hề kém hắn chút nào…
Ngay lúc đó, Bạch Uyên bỗng xông lên phía trước, nhanh như chớp, tiến thẳng đến cự ly gần, giáp lá cà!
“Hay lắm!” Vương Ly cũng không hề nương tay, dựa vào bao tay da mà đánh nhau kịch liệt. Thủ đoạn của cả hai đều rất tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút cảm giác tỷ thí nào, chẳng khác gì những kẻ thù không đội trời chung. Đó là bởi vì có được sức mạnh dị thường, nên họ gần như sẽ không gặp tình huống bị đoạt mạng ngay lập tức, mà trái lại có thể yên tâm giao chiến. Thêm vào đó, một người là Quỷ Linh Nhân dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, người kia lại là kẻ tâm thần bẩm sinh tàn nhẫn, thì cách chiến đấu đương nhiên chẳng hiền hòa… Hai bên ngươi một đấm, ta một đá, y như hai tên lỗ mãng đang đánh lộn…
“Mạnh thật…” Bạch Uyên điên cuồng ra quyền, nhưng hắn chỉ cảm thấy mỗi một cú đấm dường như đều đánh vào sắt thép, chẳng những không gây thương tích nặng cho Vương Ly, ngược lại tay hắn bị chấn đến tê dại. Mà mỗi một cú đấm của Vương Ly, lại khiến hắn bị thương không nhẹ. May mắn nhờ có sức mạnh âm quỷ làm chậm cơn đau, giúp hắn tạm thời không bị thất thế.
Nhưng lúc này, Vương Ly cũng âm thầm than khổ. Hắn vốn dĩ không muốn đấu trực diện với đối phương, mà định dùng kỹ năng chiến đấu xuất sắc của mình để giành chiến thắng hoàn mỹ, như thế mới đúng phong thái của một người thầy. Nhưng các chiêu thức của Bạch Uyên quá mức vô nghĩa, hoàn toàn không có chút bài bản nào. Hắn nhìn không ra, căn bản không nhìn ra được… Ngươi tưởng hắn sẽ đánh vào bụng ngươi, nhưng thực tế hắn lại dùng đầu húc vào ngươi… Ngươi tưởng hắn sẽ đánh vào đầu ngươi, nhưng hắn lại dùng chân đá vào hạ bộ của ngươi… Kỹ năng chiến đấu của Vương Ly căn bản không phát huy tác dụng. Tóm lại, chiến đấu với Bạch Uyên, sẽ bị hắn vô tình kéo xuống cùng một đẳng cấp, rồi hắn dùng kinh nghiệm phong phú của mình đánh bại ngươi.
May mắn thay, Vương Ly có thể thuần thục lợi dụng sức mạnh dị thường, nên mới có thể miễn cưỡng chiếm được thượng phong, nhưng tình hình này khác xa so với dự liệu ban đầu của hắn…
“Xem ngươi chịu đựng được bao lâu!” Các vị trí trên cơ thể Bạch Uyên đều đau nhức dữ dội, nhưng đau đớn chẳng những không khiến hắn lùi bước, ngược lại trong mắt hắn lại có chút điên cuồng và tàn nhẫn. So với Quỷ Linh Nhân, ưu thế lớn nhất của hắn là: người sau sử dụng cách chiến đấu kết hợp với quỷ vật sẽ tiêu hao chú lực kéo dài, giống như lam trong trò chơi. Còn hắn sử dụng sức mạnh âm quỷ thì lại không có tiêu hao, chỉ cần tổn thương vừa đủ sẽ mài chết đối phương. Huống hồ, Vương Ly đã chiến đấu lâu như vậy, mà hắn vẫn duy trì trạng thái toàn thịnh, đó chính là cơ hội thắng của Bạch Uyên!
Lúc này, nhìn hai người giao chiến kịch liệt, tất cả mọi người bên dưới đều có biểu cảm khác nhau nhìn lên. “Chẳng lẽ thật sự để thằng nhãi này nhặt được món hời?”
“Má ơi, thầy Vương vậy mà có thể bất phân thắng bại với hắn, xem ra thật sự đã bị chúng ta tiêu hao phần lớn sức lực rồi, biết thế lúc nãy ta là người cuối cùng lên...”
“Mẹ nó, nếu thật sự để hắn lấy được năm mươi khối quỷ tinh, cái này chẳng phải còn khó chịu hơn cả việc giết mình sao?” Đám người xôn xao bàn tán, đa số đều không cam tâm.
“Đúng là…” Chu Hàn hất đám người, trong lòng âm thầm kêu khổ. Hắn là người thứ hai tính từ dưới lên, tuy không dùng chú thuật nhưng cũng cảm nhận được áp lực từ Vương Ly. Nói thật, trong ba mươi mốt người bọn họ, không có một ai gây khó dễ cho Vương Ly… Ước chừng bọn họ chỉ tiêu hao của Vương Ly hai phần thể lực, mà cái đó hoàn toàn là dựa vào số lượng người chồng lên mà được... Hiện tại, Bạch Uyên có thể đánh đến mức này là hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình.
Đáng tiếc, người ở dưới không phải người trong cuộc, tự nhiên không nhìn ra những điều này.
“Sẽ thắng chứ…” Chu Hàn nuốt nước bọt, nhìn cuộc chiến trên kia, không dám chớp mắt một cái. Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hai người vẫn tiếp tục đánh nhau giáp lá cà.
“Thầy Vương, thầy nhường cho con đi mà…” Bạch Uyên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, nếu không có năm mươi khối quỷ tinh làm mồi nhử, chắc hắn đã rút lui từ lâu…
“Con xin thầy đấy...”
“Cầu cái rắm!” Vương Ly mặt mày hung tợn, vẫn tiếp tục toàn lực giao chiến. Hắn cũng có lý do không thể thua! Vì hắn, căn bản không có năm mươi khối quỷ tinh… Lúc đầu cứ nghĩ đây chỉ là một hành động răn đe nho nhỏ, không ngờ lại gặp phải tên biến thái Bạch Uyên…
Ta mẹ nó chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi lại định lấy thật đấy à!!!
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo tan học vang lên. Sắc mặt Vương Ly khẽ động, tung một cú đấm mạnh, trực tiếp ép Bạch Uyên phải lui lại, rồi nói tiếp: “Đến giờ rồi, tỷ thí kết thúc!”
“…” Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, không ngờ lại đột ngột gặp tiếng chuông. Tuy nhiên, đạo âm thanh này cũng làm rối loạn khí tức của hắn, khiến hắn cuối cùng không thể nhịn được, toàn thân đau nhức như thủy triều ập tới, thậm chí đầu óc hắn có chút choáng váng…
“Được…” Bạch Uyên không tiếp tục động thủ, mà lảo đảo xuống đài. Hiện tại, hắn thực sự không còn sức để đánh tiếp.
“Anh Bạch!” Chu Hàn thấy tình trạng của hắn, liền vội vàng tiến lên đỡ. Ngay lúc đó, Bạch Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thưa thầy, nhà con có chút việc, muốn xin nghỉ hai ngày…”
Chiến đấu với Vương Ly khiến người hắn đầy vết thương, nếu đổi lại người bình thường, có lẽ đã bị đánh chết rồi. Nhưng hắn có sức mạnh dị thường, chỉ cần dưỡng sức một hai ngày là khỏe lại.
“Được.” Vương Ly gật đầu, rồi chấp nhận ngay tại chỗ. Là một bên giao chiến, hắn đương nhiên biết rõ tình trạng thương tích của Bạch Uyên.
Rất nhanh, Chu Hàn đỡ Bạch Uyên rời khỏi sân vận động. Lúc này, Vương Ly vẫn đứng thẳng người, nhìn đám người, đùa cợt nói: “Bây giờ các ngươi biết mình yếu thế nào rồi chứ?”
“Đừng tưởng rằng mình là một chú thuật sư, mà kiêu ngạo tự mãn, sức chiến đấu không chỉ là xem cấp bậc Quỷ Linh đâu!”
“Đều nghĩ kỹ đi, vì sao đều là chú thuật sư, mà khác nhau đến vậy…”
“…” Mọi người im lặng không nói, nhưng trong lòng thực sự đã biết “núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”. Đối phương có thể làm chủ nhiệm lớp, quả thực là có năng lực thật.
“Hôm nay thi đấu, ta rất thất vọng, ở đây đông người như vậy mà không một ai khiến ta cảm thấy hứng thú…” Vương Ly thở dài, nói tiếp: “À đúng rồi, hai ngày này nhà ta cũng có chút việc, các ngươi cứ ở nhà ngẫm nghĩ lại đi, ngày kia lại đến lớp!”
“…” Mọi người sắc mặt khẽ biến. Tiếp đó lại nghĩ tới việc Bạch Uyên cũng lấy lý do này để xin nghỉ, chẳng lẽ nhà các người đang gặp cùng một chuyện sao? Vương Ly bình thản nhìn mọi người một cái, rồi quay người rời khỏi sân vận động…
“Các cậu nói xem, thầy Vương có khi nào cũng bị thương không?”
“Rất có thể.”
“Xem ra chúng ta bao vây vẫn có chút hiệu quả…”
“Nhất định rồi, mọi người không thấy trận cuối sao, các chiêu thức thầy Vương xuất ra loạn hết cả lên, y như cái tên Bạch Uyên kia…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận