Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 645: thành đoàn lừa dối tới?

Chương 645: Cả bọn lừa gạt đến? Thấy vậy, Lục Trì ở xa xa biến sắc, đối phương lại có nhiều bùa bảo mệnh như vậy sao?! Nếu đúng là như vậy, hắn dù có toàn lực tấn công, e là cũng chưa chắc giết được đối phương. Một khi bản thể Trương Thanh Đạo quay lại, hắn sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm! Chỉ trong chớp mắt, hắn lập tức thay đổi ý định, sát ý trong lòng bỗng tan biến. Hắn nhìn hai người thật sâu rồi chậm rãi nói: “Thù hận giữa Lục Gia và Linh Dị Bộ các ngươi, sẽ không kết thúc như vậy đâu!” Nói xong, hắn lập tức xoay người, hóa thành một vệt lưu quang đỏ rực, biến mất trong nháy mắt ở chân trời…
Mà Trương Thanh Đạo thấy thế, cũng chủ động giải trừ huyễn cảnh, tùy ý để đối phương rời đi.
“Mẹ nó, đúng là không dễ lừa gạt…” Trương Thanh Đạo xoa xoa đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bản thể hắn hiện giờ đang ở thời khắc tu hành mấu chốt, thật ra căn bản không có quay lại…
“Quả thực không dễ lừa gạt…” Lão đạo sĩ nhếch miệng cười một tiếng, trong tay ông mấy chục tấm phù giấy trống không tùy tiện bị ông vứt đi. Chúng đều chỉ là giấy lộn, chẳng qua là trông giống bùa bảo mệnh mà thôi…
Hai người nhìn nhau, đều có ý cười, lão đạo sĩ cười nói: “Đại pháp lừa gạt của lão sư dạy quả nhiên vẫn hữu dụng.” Nếu Lục Trì mà biết cuộc đối thoại của hai người này, chắc sẽ thổ huyết tại chỗ mất. Thì ra hai người là cả bọn lừa gạt đến…
Lúc này, hai người đang đứng trên mặt đất. Trương Thanh Đạo suy tư nói: “Nguy cơ bây giờ đã giải trừ, lão già kia hiện đang bận áp chế linh dị phản phệ, chắc tạm thời sẽ không quay lại.”
“Vậy coi như an toàn.” Lão đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mẹ nó, ta bôn ba lâu như vậy, đây là lần đầu đối mặt với Ngũ Chú tồn tại…”
“Không phải tại ngươi đi tìm tiểu tử Bạch Uyên kia sao…” Trương Thanh Đạo mặt mày cổ quái, nói: “Nếu không phải ta lưu lại một đạo hóa thân, hôm nay ngươi có mà chịu tội…”
“…” Khóe miệng lão đạo sĩ giật giật, nói: “Không phải ngươi bảo giết người phóng hỏa thì cứ tìm hắn là được rồi sao!”
“Ta không phải trách ngươi chuyện này…” Trương Thanh Đạo lắc đầu, nói: “Ta nói là, ngươi cho hắn danh sách, sao lại viết hết nhân vật trọng yếu của tam đại thế lực vào, thậm chí ngay cả người thân phận như Lục Quyền cũng viết vào…” Hôm nay Lục Trì sớm tỉnh giấc, cuối cùng lại là Bạch Uyên trước mặt đối phương, vô tình oanh sát Lục Quyền…
“Chẳng phải ta muốn thêm cho hắn chút mục tiêu nhiệm vụ, để hắn có thêm lựa chọn khi hành sự thôi sao?” Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: “Với lại, ta nào biết được hắn thực sự có thể giết được Lục Quyền, ta chỉ là tùy tiện viết vào thôi…”
“…” Khóe miệng Trương Thanh Đạo giật giật, nói tiếp: “Thực ra vấn đề mấu chốt nhất không phải ngươi viết Lục Quyền lên, mà là ngươi lại đưa ra mức tiền truy nã cao đến thế!” “Ngươi tin không, nếu ngươi mà đưa 100.000 Quỷ Tinh, hắn đến Lục Vân Thiên còn có thể tìm cách giết!”
“…” Lão đạo sĩ trợn tròn mắt, nói: “Không đến mức chứ? Đó chính là chủ một thế lực Tứ Chú đấy!”
“Ngươi vẫn thật sự không thể hiểu nổi hắn…” Trương Thanh Đạo thở dài, nói: “Tuyệt đối không nên đánh giá thấp thực lực của hắn, càng không nên đánh giá thấp sự tham lam của hắn!” Từ quỷ viện tinh thần đến sơn thôn linh dị, Trương Thanh Đạo đã có cái nhìn rõ ràng về con hàng này, chỉ cần có tiền, đối phương cái gì cũng có thể làm được…
“” Lão đạo sĩ hoàn toàn trầm mặc, lần này, ông cũng coi như có chút hiểu biết về Bạch Uyên, hồi lâu, ông mới chậm rãi nói: “Vậy giờ sao, thế hệ trẻ Lục Gia về cơ bản đã phế rồi, đây không phải thù nhỏ oán đâu.”
“Vấn đề không lớn, đằng sau ta vốn chuẩn bị giết gà dọa khỉ, nếu không thật đúng là không trấn áp được các thế lực đỉnh tiêm khác…” Trương Thanh Đạo lạnh nhạt nói: “Cứ để Lục Gia làm kẻ xui xẻo này đi…”
“…” Lão đạo sĩ ngẩn người, sau đó không nói gì thêm. “Sư huynh, về sau huynh sắp xếp nhiệm vụ cho tiểu tử Bạch Uyên kia, vẫn nên cân nhắc lại…”
“Ừm!” Lão đạo sĩ nhẹ gật đầu, lúc đầu ông chỉ muốn cho Lục Gia chút trừng phạt, ai ngờ Bạch Uyên lại hung ác đến vậy…
“Nói đi nói lại, tiểu tử này với ngươi thật là có chút giống nhau a…” Lão đạo sĩ nhíu mày, cười nói. Trương Thanh Đạo mỉm cười, nói: “Không cần phải đen như thế, ta làm việc đã ôn hòa hơn nhiều rồi.”
“…” Lão đạo sĩ khẽ nhếch miệng, nhưng không phản bác gì. Dù sao ngươi cũng không gọi dậy được một người giả vờ ngủ…
Một lát, ông dường như nghĩ tới gì đó, nói: “Vậy, tiền thưởng nhiệm vụ, học phủ sẽ thanh toán chứ?”
“Thanh toán cái gì?”
“??” Lão đạo sĩ lập tức ngớ người, nói: “Không phải chứ, tiểu tử kia làm nhiệm vụ, ta tính toán sơ sơ chắc phải chi ra bảy, tám vạn Quỷ Tinh, số tiền lớn thế, huynh đừng bảo là để ta gánh hết…”
“Kho của học phủ không phải vẫn còn kha khá tài nguyên sao?”
“Vấn đề là, không đủ a…” Lão đạo sĩ bất đắc dĩ, ông tưởng rằng Bạch Uyên đã tốn công tốn sức lắm thì cũng chỉ giết mục tiêu như Lục Trần Phong, thậm chí còn kém hơn chút, giết mấy đệ tử chi thứ Lục Gia. Ai biết được đối phương lại chơi lớn thế…
“Vậy thì ta cũng đành bó tay…” Trương Thanh Đạo nhún vai, bình thản nói.
“Không phải, huynh nhiều của cải thế kia, giúp một chút đi!” Khóe miệng lão đạo sĩ giật giật, nói: “Ta sợ không cho tiền thưởng, tiểu tử kia đến ta cũng xử lý luôn…” Lúc đầu ông cảm thấy không sao, nhưng vừa rồi nghe Trương Thanh Đạo nói đối phương có thể xử lý cả Lục Vân Thiên, nên tự nhiên thấy hơi bất an…
“” Trương Thanh Đạo thở dài, nói: “Sư huynh, ta thật rất muốn giúp huynh, nhưng ta chỉ là một hóa thân, lại sắp tiêu tán rồi, ta làm được gì chứ?”
“…” Lão đạo sĩ trong nháy mắt trầm mặc, “Được rồi, sau này an nguy của học phủ, đều nhờ vào ngươi!” Trương Thanh Đạo thần sắc bình tĩnh, đồng thời thân thể dần dần trở nên hư ảo. “À phải, về phần tiểu tử kia có thể ra tay với ngươi hay không, cái này ngươi có thể yên tâm, hắn tương đối có nguyên tắc.”
“Hả?” Lão đạo sĩ ngẩn người, lẽ nào đối phương là người tôn sư trọng đạo?
“Xử lý ngươi có được Quỷ Tinh đâu, hắn sẽ không đối phó ngươi.”
“…” Mặt lão đạo sĩ đen lại, thì ra nguyên tắc là ở đây…
Ngay lúc này, thân thể Trương Thanh Đạo hoàn toàn biến mất, phảng phất chưa từng tồn tại. “Cái này đã biến mất rồi…” Lão đạo sĩ sờ cằm lẩm bẩm: “Ngươi không sợ lão gia hỏa Lục Gia kia quay lại giết sao?” Với thực lực của ông, không thể đuổi được đối phương đi…
Bất quá, thần sắc ông khẽ động, ngược lại không còn lo lắng nữa. Trương Thanh Đạo chắc chắn đã để lại hậu thủ gì đó, chỉ là không cho ông biết mà thôi. Dù sao trong học phủ có hóa thân, ông cũng không rõ tình hình lắm. “Đi xem kho chứa có còn tài nguyên không, rồi ta móc tiền túi riêng ra, trả thưởng cho tiểu tử kia…” Lão đạo sĩ lẩm bẩm, rồi biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Trải qua việc hiểu thêm một bậc về Bạch Uyên, ông cũng không có ý định quỵt nợ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận