Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 420: Đây là gì nghịch thiên đáp án?!

“Tình huống có vẻ không ổn lắm...” Lòng mọi người rung động, nhìn đám bệnh nhân dị biến kia, mặt không khỏi tràn đầy cảnh giác.
Bây giờ bệnh nhân không còn là dáng vẻ tay trói gà không chặt nữa, mà tỏa ra linh dị khí tức của Lệ Quỷ. Hơn nữa không ngoại lệ, toàn bộ đều là cấp Nhị Chú…
Còn những người cấp dưới Nhị Chú, có lẽ đã sớm hóa thành huyết thủy, hòa vào bệnh viện rồi. Chỉ có Quỷ Linh Nhân cấp Nhị Chú mới có tư cách được cải tạo, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ…
Lúc này, mọi người vẻ mặt ngưng trọng, đồng thời lấy ra Quỷ Vật của mình, sẵn sàng đại chiến. Tuy thực lực của họ không kém, hơn nữa còn có lão ẩu là cường giả cấp Tam Chú, nhưng đối mặt với mấy trăm bệnh nhân cấp Nhị Chú, phần thắng không lớn, thậm chí có thể toàn quân bị diệt...
“Hiện tại vẫn chưa tìm thấy Vương Thanh...” Bạch Uyên cau mày, lẩm bẩm.
“Tuyệt đối không thể cứ thế mà chạy…” Hàn Vũ im lặng, trong mắt lộ sát ý, luôn sẵn sàng ra tay. Cô vào quỷ viện là để tìm ra nguồn gốc quỷ dị, giờ tự nhiên không thể bị đám bệnh nhân cấp Lệ Quỷ này ép lui. Dù sao, phía trên bệnh nhân, còn có hộ công, bác sĩ...
Nếu cô bị đám bệnh nhân ép lui, thì thật nực cười...
Ngay lúc sắp bùng nổ đại chiến, tên quỷ đưa câu hỏi đột nhiên mang nụ cười quái dị. Làn da của nó lúc này đã thâm đen, như đã chết nhiều ngày, không còn chút hơi người nào, nhưng dường như vẫn giao tiếp được. Nó chậm rãi nói:
“Một câu hỏi cuối cùng...” “Hả?!” Mọi người vừa nghe, sắc mặt đều chấn động, “Vẫn còn cơ hội sao?!” Họ không muốn đánh nhau sống chết với đám bệnh nhân này, có thể vô sự lên lầu thì tốt nhất...
“Ngươi không cần đáp!” Lúc này, mọi người nhìn nữ sinh học bá kia, trực tiếp hủy bỏ tư cách giải đề của cô. Cô cũng không hề do dự, quả nhiên lùi lại. Đối mặt với kiểu câu hỏi nghịch thiên này, cô đã sớm không muốn đáp rồi...
Cô là học bá, nhưng không phải đồ điên...
Quỷ kia cũng không để ý, chậm rãi nói:
“Hỏi một câu hỏi phân chia đơn giản...” “Chỉ được ra một đao, làm sao để chia đều 4 quả quýt hoàn toàn giống nhau cho 4 đứa trẻ?” “Đề này ta biết, ta thấy trên mạng rồi!” Một người gần như không do dự, lập tức đứng dậy. Hắn mang vẻ mặt dữ tợn, liếm môi một cái, nói:
“Một đao này không cắt quýt, trực tiếp chém chết một đứa trẻ, như vậy 4 quả quýt sẽ chia đều cho 3 đứa... Ê... Không đúng...” Hắn chưa nói hết, chính mình đã bị bối rối. Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, nói:
“Không phải, ngươi bị bệnh à, 4 quả quýt chia cho 4 đứa trẻ, ta ra một đao là có ích gì chứ!” Vừa dứt lời, hắn đã bị Bạch Uyên đạp cho bay, “Câu này ta biết!” Bạch Uyên thừa lúc quỷ hỏi bài chưa nói gì, vội nói:
“Một đao này, ta chặt quả dưa hấu bên cạnh, rồi cho mỗi đứa một quả quýt, như vậy thì công bằng.” “…” Đám người xung quanh lập tức im lặng. Không phải, logic kiểu gì vậy, có bệnh à...
Nhưng ngay lúc đó, những bệnh nhân vừa hồi phục lại bắt đầu tiêu tan linh dị khí tức, khôi phục thành người. Và toàn bộ dị biến trong quỷ viện không những dừng lại, mà còn có chút đảo ngược lại xu thế ban đầu. “Ta dựa, thật sự đáp đúng?!” Khóe miệng đám người giật giật, căn bản không ngờ tới.
Còn Bạch Uyên thì không im lặng, sắc mặt khẽ động tiếp tục nói:
“Ta cũng có thể cho mình một đao, trực tiếp tự vẫn tại chỗ, để mấy đứa nhỏ tự chia 4 quả quýt…” Ánh mắt tĩnh mịch của quỷ kia có một chút dao động. Chốc lát, da của nó không còn thâm đen nữa, mà khôi phục hình dáng người. Các bệnh nhân còn lại cũng dần về phòng bệnh của mình, thậm chí bắt đầu nói chuyện nhà, vẻ mặt vui vẻ hòa thuận...
“...” Nghe Bạch Uyên trả lời, đầu óc mọi người như ong đốt, Cái này mẹ nó không bình thường mà?!
Nhưng Bạch Uyên không dừng lại, tiếp tục trả lời:
“Sao ta phải tự mình chia chứ? Ta hoàn toàn có thể dùng ‘một đao’ này thuê người chuyên đến chia quýt cho trẻ con…” “…” Khóe mắt mọi người giật liên hồi. Không phải, ‘một đao’ đã biến thành thuê người rồi...
Nghe câu trả lời hoàn toàn vô lý này, họ chỉ cảm thấy thế giới quan như sụp đổ, Cái này mà cũng gọi là đáp án sao?!
Nhưng họ không để ý một điểm, vấn đề này không phải vấn đề, thì đáp án đương nhiên cũng phải nghịch thiên như vậy, có như thế mới hợp lý…
Mọi người nhìn Bạch Uyên mặt đầy tự tin, trong lòng không khỏi hoài nghi, Chẳng lẽ tên này là người tâm thần trốn ra từ đây sao...
Lúc này, Chu Hàn khẽ nhếch miệng, mắt lộ vẻ kính nể, lẩm bẩm:
“Bạch ca lợi hại quá, vậy mà đưa ra liền 3 đáp án…” “??” Hàn Vũ quay sang nhìn, nhỏ giọng nói:
“Kiểu đáp án không logic này, nói bao nhiêu câu cũng được mà…” “Vậy sao lúc nãy không có ai trả lời được?” “...” Hàn Vũ lập tức im lặng, hồi lâu sau mới bổ sung:
“Được rồi, ta nói hắn bị bệnh thần kinh đó...” Dù vô lý, có vẻ rất dễ trả lời, nhưng nếu để cô ra mặt, thì cô thật không làm được…
Mà chắc chắn người bình thường cũng vậy...
Bây giờ, bất luận đám người có ý tưởng gì, đáp án của Bạch Uyên đã có tác dụng...
Trong lúc bất tri bất giác, toàn bộ bệnh viện lại trở lại ấm áp như lúc ban đầu, không còn chút nguy hiểm. Quỷ kia vẫn giữ nụ cười quái dị, nhưng lại gật đầu, rõ ràng công nhận đáp án của Bạch Uyên…
“Ta dựa, một đám bệnh thần kinh...” Trong lòng mọi người lặng lẽ chửi thầm, “Lối lên lầu ở đây…” Lúc này, quỷ kia chỉ về phía sau, nơi vốn là một bức tường, bây giờ lại biến thành một cầu thang. Nó mang theo nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói:
“Mọi người mau đi khám bệnh, tuyệt đối không được làm lỡ bệnh tình…” Lòng mọi người rung động, không ngờ lại dễ dàng qua được ải này...
Nghĩ đến việc không cần đối mặt với mấy trăm Lệ Quỷ Nhị Chú, trong lòng họ liền nhẹ nhõm hẳn...
Vào lúc này, mắt họ không khỏi nhìn Bạch Uyên, trong lòng cảm thán:
Bệnh thần kinh hóa ra cũng có ưu thế...
Cái đáp án thái quá kia, dù có đào rỗng não họ cũng chẳng nghĩ ra…
Trong lúc mọi người chuẩn bị lên lầu, Bạch Uyên lại đảo mắt nhìn quỷ kia, nói:
“Thực ra, ta cũng có câu hỏi muốn hỏi, không biết có thể trả lời không?” “Hỏi gì?” Quỷ kia vừa định rời đi, nghe xong lời này lập tức quay đầu lại. Những người còn lại thì ngơ ngác, trong mắt có chút khó hiểu. Đây là có ý đồ gì nữa đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận