Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 263: Ngươi Bạch ca đồ vật, các ngươi cũng dám cầm a?

Chương 263: Đồ của Bạch ca ta, các ngươi cũng dám lấy à?
"Ừm?" Sắc mặt Bạch Uyên hơi biến, trong nháy mắt liền nhận ra Tiểu Hàn đang gặp nguy hiểm. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện lúc này đã là đêm khuya. Tuy vậy, hắn chẳng hề sợ hãi lũ quỷ đói lảng vảng trên đường, vội vã rời khỏi trường học.
Thành phố Bình An, khu Tây Giao,
“Hai thứ cặn bã, thật không biết xấu hổ…” Lúc này, Chu Hàn đang khiêng chiếc quan tài đen, lảo đảo chạy trốn trên đường phố, như thể đang chạy trốn khỏi tử thần vậy… Mặt cậu ta tái mét, trong mắt lộ rõ sát khí, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại. Ngay sau lưng cậu, có hai gã Quỷ Linh nhân đang đuổi theo sát nút.
"Lưu Phong, có thể nhanh hơn chút nữa không?" Tên đàn ông mặt sẹo nhíu mày, mặt lộ vẻ dữ tợn nói: “Nếu để tên chuột nhắt này chạy mất thì sao hả?”
"Bây giờ là đêm khuya, hắn có thể chạy được tới chỗ nào chứ?" Một gã khác đeo kính đen, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt, như đang đùa giỡn trò mèo vờn chuột. Tay hắn cầm một chiếc bàn tính màu xám, thỉnh thoảng gõ vài cái, từng luồng sức mạnh linh dị tỏa ra, tập trung vào vị trí của Chu Hàn.
"Ta đã chi mười khối Quỷ Tinh rồi, ngươi đừng có lấy tiền mà không làm việc đó!" Gã mặt sẹo tức tối nói: "Nếu để tên hung thủ s·á·t h·ạ·i em ta chạy thoát, đừng trách ta trở mặt với ngươi!"
"Thôi đi, lão Uông, sao ngươi lúc nào cũng nôn nóng vậy?" Lưu Phong lắc đầu nói: "Muốn ta nhanh hơn cũng được thôi, chiến lợi phẩm trên người hắn, thuộc về ta nhé!"
“Hả?” Uông Minh sững người, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả?!"
"Chẳng phải ngươi chỉ muốn báo thù cho em trai ngươi sao? Chẳng lẽ là vì số Quỷ Tinh trên người hắn hả?"
"..." Nghe những lời này, sắc mặt Uông Minh trở nên bất định. Hồi lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi nói: "Được! Cho ngươi!" Hắn đã trả cho đối phương trọn vẹn mười khối Quỷ Tinh, vốn định sẽ tìm lại chút tổn thất trên người kẻ thù, ai ngờ lại mất trắng. Nhưng chỉ cần báo được thù cho em trai, hắn chịu thiệt chút Quỷ Tinh cũng không sao.
"Sảng khoái!" Lưu Phong cười toe toét, nhưng trong lòng thì đang sung sướng hả hê. Hắn đang nợ một khoản, lại thêm thu hoạch lần này, đã đủ để hắn mua một vài đạo cụ linh dị ngon lành rồi. Đến lúc đó, Lưu Phong hắn cũng có thể thử sức giải quyết mấy cái nhiệm vụ đặc thù lấy suất nhập học, biết đâu lại thành công… Dù sao cá ươn còn có lúc muốn đổi đời mà…
Lúc này, Lưu Phong mặt mày hớn hở, hai tay nhanh chóng gõ bàn tính, phát ra tiếng kêu lanh canh. Chớp mắt, một luồng khói đen xuất hiện, lơ lửng trước mặt hai người, chỉ đường cho bọn chúng.
"Theo nó đi!" Trong khoảnh khắc, tốc độ của hai người tăng vọt, bám theo luồng khói mà tiến tới. Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn…
"Nhất định phải kéo dài thời gian…" Chu Hàn vẻ mặt nghiêm túc. Cậu đã nhắn tin cho Bạch Uyên và nhận được hồi âm. Cậu tin rằng Bạch Uyên nhất định sẽ đến! Nhưng trước đó, cậu nhất định phải cố gắng kéo dài thời gian…
Đúng lúc này, sắc mặt cậu biến đổi, đột nhiên dừng bước. Cậu thấy phía trước, tên mặt sẹo đang kéo theo một sợi xích sắt đã xuất hiện!
"Tên chuột nhắt kia, ngươi chạy không thoát đâu!" Uông Minh cười nham hiểm, mắt đầy vẻ tàn độc nói: “Ngươi, tên tạp chủng, dám động vào cả em trai Uông Minh ta, đúng là không biết sống chết! Ta sẽ hành hạ cho ngươi đến chết!”
Chu Hàn không trả lời, quay người định bỏ chạy lần nữa.
"Vô ích thôi..." Lưu Phong cầm bàn tính màu xám xuất hiện sau lưng Chu Hàn. Hai người luôn tập trung vào vị trí của cậu ta, cuối cùng cũng chặn được đường lui.
"Hai tên nhị chú liên thủ đối phó ta, một kẻ nhất chú, thật không biết xấu hổ!" Chu Hàn khiêng chiếc quan tài đen, mắt không hề hoảng loạn, vẫn giữ được vẻ tỉnh táo. Nếu chỉ một gã nhị chú, cậu ta vẫn có thể gắng sức chống cự bằng kỹ năng lỗi và tài phép của mình. Nhưng với hai tên nhị chú thì hiện giờ, cậu không có cơ hội nào. Dù có dùng hết tuổi thọ của mình, có lẽ cũng không thể g·i·ế·t được hai người…
Ngay lúc này, hai người đã từng bước tiến lại gần. Chu Hàn không do dự, trong nháy mắt móc ra một sợi dây gai cổ xưa từ trong túi. Sức mạnh linh dị của cậu vừa động, liền dùng dây thừng treo cổ, trói chặt cổ Lưu Phong. Tiếp đó, cậu khiêng quan tài đen, chuẩn bị dùng chú thuật tấn công Uông Minh phía trước! Nhưng chớp nhoáng, một sợi xích sắt vung tới! Rõ ràng, đối phương ra tay còn nhanh hơn cậu!
Sắc mặt Chu Hàn khẽ biến, thả ra một luồng u quang màu đen, tạm thời đẩy lùi sợi xích phía trước. Nhưng ngay lúc này, thân thể cậu ta lảo đảo, trong miệng trào ra máu tươi.
"Còn dám chủ động tấn công, gan cũng không nhỏ…" Lưu Phong đã thoát khỏi sự trói buộc của dây treo cổ, đồng thời bắn ra hạt châu trên bàn tính, khiến đối phương trong nháy mắt bị thương. Khả năng trói buộc của dây treo cổ không tệ, nhưng nó chỉ là một đạo cụ nhất chú, cộng thêm bản thân Chu Hàn cũng chỉ là nhất chú, đương nhiên không thể đối phó với hai gã Quỷ Linh nhân nhị chú.
Và ngay lúc này, Uông Minh bên kia đã nắm lấy cơ hội. Sợi xích trong tay hắn đột nhiên biến mất, khi nó xuất hiện lần nữa thì đã trói chặt toàn thân Chu Hàn! Mặc dù đối mặt chỉ là một Quỷ Linh nhân nhất chú, nhưng Uông Minh vốn tính cẩn thận vẫn tung toàn lực, giải phóng chú thuật của mình!
"Giờ thì nên chấp nhận số mệnh rồi chứ?" Uông Minh mỉm cười, mắt đầy sát ý nói: "Đừng nóng vội, ta sẽ từ từ tra tấn cho ngươi đến chết..." Hai người chậm rãi tiến lại, đi đến bên cạnh Chu Hàn, ánh mắt nhìn cậu ta như đang nhìn một cái xác chết.
Sợi xích như mãng xà uốn éo, bắt đầu siết chặt, khiến Chu Hàn đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên đang phải chịu đựng cơn đau dữ dội…
“Còn một đạo cụ linh dị nữa, vận may cũng không tệ đấy chứ…” Lúc này, Lưu Phong giật lấy sợi dây thừng treo cổ trong tay Chu Hàn, trong mắt vừa có chút kinh hãi vừa có chút mừng rỡ. Chỉ riêng món đồ chơi này, cũng đáng giá cho hắn ra tay một chuyến… Uông Minh một bên thấy thế, trong mắt cũng thoáng tham lam, chỉ là hắn đã kịp kiềm chế.
“Lưu Huynh, chúc mừng huynh sợi dây thừng này thuộc về huynh!” Lưu Phong vui vẻ thu nó vào, tiếp đó ánh mắt lại nhìn Chu Hàn, đầy vẻ tham lam. Hắn không tin rằng trên người cậu ta lại không có lấy một khối Quỷ Tinh. Nếu có cả đạo cụ linh dị, rõ ràng là có chút vốn liếng. Loại Quỷ Linh nhân nhất chú này, đối với chúng bọn hắn mà nói, thường chính là một con dê béo!
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói bình tĩnh từ sau lưng hai người truyền đến, khiến cả hai trong nháy mắt biến sắc!
"Đồ của Bạch ca ta, các ngươi cũng dám lấy à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận