Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 39: Trường học có cái siêu cấp binh vương, không có nói đùa!

Chương 39: Trường học có cái siêu cấp lính đặc chủng, không đùa đâu!
"Được rồi, mọi người thu dọn đồ đạc rồi đi thôi."
Trần Thanh Lê khoát tay, lên tiếng.
Rất nhanh, hơn mười người lần lượt rời khỏi ban tình báo một, căn phòng học vốn đông đúc thoáng cái đã trở nên khá trống trải.
Ngoài ra, bảy lớp tình báo còn lại cũng có không ít người rút lui, ồn ào rời khỏi trường.
Bạch Uyên thấy vậy cũng không có biểu cảm gì. Mặc dù bài kiểm tra sắp tới là khảo nghiệm sinh tử, nhưng kỳ thực cũng là một loại ban thưởng. Dù sao họ sẽ có quỷ linh nhân đồng hành, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên không ít. Hơn nữa, sau khi trải qua các sự kiện linh dị thật sự, những người sống sót chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn.
"Mọi người, lớp tình báo nguy hiểm quả thực rất cao, nhưng bù lại phần thưởng cũng cực kỳ lớn."
Trần Thanh Lê vẻ mặt tán thưởng nhìn những người còn lại, nói tiếp:
"Trước tiên tôi sẽ tiết lộ một tin tức cho mọi người."
"Tương lai lớp tình báo của chúng ta có thể sẽ xáo trộn và tái cơ cấu với lớp quỷ linh."
"Nói cách khác, rất có thể các ngươi sẽ trở thành bạn học cùng lớp với quỷ linh nhân, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khẽ động tâm, phần lớn đều lộ vẻ mặt hưng phấn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, độ an toàn của họ đều sẽ tăng lên không ít. Và điều quan trọng hơn cả là họ có thể quen biết quỷ linh nhân, mở rộng mối quan hệ. Trong một thời đại nguy hiểm như thế này, quỷ linh nhân đồng nghĩa với một tấm bùa hộ mệnh!
Về việc chấp hành nhiệm vụ, họ cũng không lo lắng bản thân sẽ trở thành pháo hôi, dù sao quỷ không phân biệt công kích người thường và quỷ linh nhân, hai bên không hề khác gì nhau.
Bạch Uyên ở phía dưới cũng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề dao động. Hắn không có hứng thú giao du với quỷ linh nhân. Nguyên nhân chủ yếu hắn ở lại là có thể tương đối an toàn ăn quỷ trong tổ chức chính phủ…
Ngoài ra, còn có thể nhận được tin tức trực tiếp và tài nguyên linh dị liên quan.
"Được rồi, nửa tháng này mọi người hãy nắm chắc thời gian huấn luyện."
Trần Thanh Lê chậm rãi lên tiếng:
"Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể sống sót trong kỳ thi!"

Buổi chiều, lớp tình báo chính thức mở khóa huấn luyện thể chất. "Mọi người, tầm quan trọng của tố chất cơ thể trong sự kiện linh dị, chắc hẳn không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không?"
Lúc này, Ngô Nguyên mặc áo ba lỗ bước lên trước mặt mọi người. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hơn nữa cảm giác áp bức cực mạnh, vừa đến đã khiến mọi người im lặng trở lại.
Mà trong đám người, Bạch Uyên liếc mắt liền nhận ra Ngô Nguyên đã từng tổ chức đánh thức xen lẫn quỷ vật, dù sao đối phương đã trực tiếp tặng hắn không ít huyết nhục quỷ.
Ngô Nguyên phía trước cũng nhận ra Bạch Uyên, nhưng vẫn không biểu hiện ra, nói:
"Chúng ta khởi động trước một chút, chạy mười vòng quanh thao trường!"
Trong nháy mắt, không ít người đều nhũn cả người, mắt trợn trừng, một vòng thao trường chính là bốn trăm mét, cái loại khởi động của nhà ngươi là chạy trước bốn ngàn mét đấy à...
Ngô Nguyên nhìn vẻ mặt của mọi người, hai tay khoanh trước ngực, nói:
"Có ý kiến gì không? Không chạy thì coi như rút khỏi lớp tình báo!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt mọi người lập tức chấn động, không còn tiếng oán thán, dù sao bọn họ đã dám đối mặt với sự kiện linh dị, chỉ chạy bộ đương nhiên không thành vấn đề.
"Thưa thầy, em muốn nghỉ ngơi!"
Lúc này, Bạch Uyên lặng lẽ giơ tay lên, chủ động lên tiếng.
Với cường độ cơ thể hiện tại của hắn, chạy bộ không còn mấy tác dụng nâng cao nữa, chỉ tốn thời gian thôi.
Mọi người khẽ động, nhao nhao xem trò vui nhìn Bạch Uyên. Ngô Nguyên này nhìn tính tình có vẻ không ổn, lại có người chủ động đụng vào?
Quả nhiên, chỉ thấy sắc mặt Ngô Nguyên trầm xuống, nói:
"Ngươi không muốn ở lại lớp tình báo nữa sao?"
Bạch Uyên dang hai tay, thành thật nói: "Thưa thầy, tố chất cơ thể của em đã đủ mạnh rồi, em cảm thấy không cần thiết phải chạy bộ nữa."
"Đủ mạnh?"
Ngô Nguyên nheo mắt, sau đó cười nói:
"Muốn nghỉ ngơi cũng được, so tài với ta một trận! Ngươi có thể thắng, sau này ngươi muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi!"
"Được."
Bạch Uyên không do dự, gật đầu đồng ý. Đối với hắn mà nói, buổi sáng học lý thuyết có lẽ còn có tác dụng, nhưng buổi chiều học huấn luyện thì thực sự không mấy hiệu quả. Thời gian này chi bằng làm những chuyện khác, ví dụ như, nện thêm vài con quỷ...
Hôm nay không đứng ra, sau này hắn cũng sẽ thường xuyên xin nghỉ phép, chi bằng dứt khoát một lần mà thảnh thơi cả đời, tránh rắc rối.
"Lên đi."
Ngô Nguyên vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời bày ra tư thế chiến đấu.
Tay phải Bạch Uyên trong nháy mắt nắm chặt, hướng về phía trước oanh một quyền, động tác giản dị tự nhiên. Vì nghĩ đến đối phương chỉ là người thường, hắn không dùng toàn lực, lo sợ lại đánh cho đối phương bị thương.
Sắc mặt Ngô Nguyên khẽ biến, mơ hồ nhận ra chút uy hiếp, Đối phương tuyệt đối không hề đơn giản!
Nhưng hắn không hề nhượng bộ, cũng nắm chặt tay phải, toàn lực oanh một quyền về phía trước!
Rầm!
Kèm theo một tiếng va chạm trong trẻo, cả hai người không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước. Mặt Ngô Nguyên lập tức trắng bệch, nhưng sau đó liền nén dị thường xuống. Cùng lúc đó, một giây sau, thân thể Bạch Uyên đột nhiên lao lên trước, lại lần nữa vung quyền!
"Dừng!"
Ngô Nguyên giật mình, vội vàng mở miệng ngăn lại.
"Thưa thầy, sao vậy? Chúng ta còn chưa phân thắng bại mà."
Vẻ mặt Bạch Uyên khó hiểu, thấy đối phương vẻ mặt lúng túng, tự nhiên là bản năng tiến hành truy kích. Ngươi mẹ nó thực sự muốn đánh chết ta à…
Trong lòng Ngô Nguyên mắng một tiếng, đồng thời đem bàn tay phải run rẩy lặng lẽ đặt ra sau lưng, nói tiếp:
"Lực lượng của ngươi không tệ, đã đủ rồi, sau này ngươi muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi."
Giờ hắn chỉ muốn nói, trường học có một siêu cấp lính đặc chủng, không có nói đùa đâu…
"Cảm ơn thầy."
Bạch Uyên chớp chớp mắt, quay người đi đến bên cạnh thao trường ngồi dưới bóng cây hóng mát.
"Đơn giản vậy thôi à?"
Trong phút chốc, mọi người khẽ động tâm, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ. Bất quá hâm mộ thì hâm mộ, vẫn phải dùng hành động thực tế mới được!
Lúc này, một nam tử vạm vỡ bước về phía trước một bước, nói:
"Thưa thầy, em cũng muốn nghỉ ngơi!"
“…”
Khóe miệng Ngô Nguyên giật giật, trạng thái bây giờ của hắn có thể nói là không đánh lại ai rồi…
Mẹ kiếp, thằng nhóc này ra tay thế mà nặng như vậy, nhưng hắn đâu biết, Bạch Uyên đã lo lắng sẽ đánh hắn bị thương nên cố tình giữ tay lại…
"Không được, tuyệt đối không thể yếu thế trước mặt học sinh, nếu không sau này làm sao quản được chứ?!"
Trong đầu Ngô Nguyên suy nghĩ lung tung, sau đó chợt nảy ra ý tưởng, nói:
"Ai có thể đánh thắng thằng nhóc kia thì người đó có thể nghỉ ngơi!"
Trong nháy mắt, mục tiêu của mọi người cùng nhau nhìn về phía Bạch Uyên. So tài với Ngô Nguyên thì bọn họ thật sự không dám, dù sao đối phương nhìn thôi đã biết là người của bộ đội đặc chủng, nhưng nếu như đánh nhau với Bạch Uyên, bọn họ tự tin có phần thắng…
"Đơn giản vậy à?"
Nam tử phía trước nhất bẻ bẻ nắm tay, ánh mắt như chó sói, nhìn Bạch Uyên dưới bóng cây.
"Ha…"
Bạch Uyên thấy mọi người kích động như vậy, nhịn không được thở dài. Hắn là tới để nghỉ ngơi chứ không phải đến làm giáo quan…
"Đều muốn đánh với ta đúng không?"
Hắn lắc đầu, sau đó liền sờ vào cái cây bên cạnh. Đúng lúc mọi người đang không hiểu gì, Bạch Uyên đột nhiên xuất thủ!
Chỉ thấy tay phải của hắn nắm chặt, hướng về thân cây mà oanh kích!
Vì đối mặt là cây lớn, Bạch Uyên không hề giữ lại chút sức lực nào, dùng toàn bộ sức mạnh của mình!
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cây cối rung lắc kịch liệt, thân cây còn xuất hiện vết nứt có thể thấy bằng mắt thường…
"Hả?"
"Hả???"
Mọi người lập tức há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, não bộ đều trở nên trống rỗng.
Mặc dù cây cối chưa bị bẻ gãy hoàn toàn, nhưng cũng đã quá sức biến thái rồi, dù sao cái cây này đâu hề mỏng manh chút nào…
Ngươi mẹ nó còn là người sao?
Có người nuốt nước bọt, ý nghĩ muốn thách đấu trong lòng đã sớm tan thành mây khói, "Móa nó, thằng nhóc này là quái vật à…"
Tay phải Ngô Nguyên vẫn còn đang run rẩy, trong lòng chấn động vạn phần. Không phải quỷ linh nhân, lại có thể phách vượt xa người thường, thật sự có chút không bình thường…
Lúc này, ánh mắt hắn khẽ động, nhìn tên nam tử đang chuẩn bị thách đấu, nói:
"Ngươi có thể lên."
"..."
Nam tử hít một hơi thật sâu, sau đó thần tình kiên nghị, nói:
"Lên thì lên!"
Nói xong, hắn dẫn đầu chạy về đường chạy ở thao trường, quả quyết lựa chọn chạy bộ…
"…"
Những người còn lại thấy vậy cũng xị mặt, nhưng không có gì bất ngờ. Đánh nhau với loại quái vật này, chẳng phải là muốn tìm chết hay sao.
Lúc này, trong lòng mọi người lại không còn ý kiến gì, ngoan ngoãn chạy bộ.
"Quái thai…"
Ngô Nguyên liếc hắn một cái, sau đó lớn tiếng nói:
"Bạch Uyên, ngươi rảnh thì trông coi bọn họ một chút, ta có chút việc gấp."
"Thưa thầy, việc gì mà gấp vậy ạ?"
"Ngươi suýt chút nữa cưa đổ cây rồi, ta đi tìm người của trường tới xử lý một chút, nhỡ có người đi ngang qua bị đè thì không hay."
Nói xong, Ngô Nguyên liền bỏ chạy, đồng thời bấm điện thoại, "Alo, Bạch giáo quan, anh đang ở bên bệnh viện phải không? Giúp tôi… người bạn kia cũng đặt lịch hẹn gãy xương luôn nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận