Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 962: làm sao cảm giác có chút thua thiệt đâu......

Chương 962: Sao cảm thấy có chút thua thiệt...
Giờ phút này, Hắc Hà lão nhân thấy mọi người ánh mắt cổ quái, lạnh lùng nói: “Không hiểu ngươi đang nói cái gì...” Nói rồi, hắn vẫn tiếp tục ra tay với Trương Thanh Đạo, thậm chí còn gia tăng cường độ, đồng thời nói: “Ta đã nói, là hắn một tên lục chú mới lên quá phận, nhiều lần khiêu khích lão phu!”
“Còn giả bộ?” Đại Càn Quốc chủ mặt lạnh tanh, tay nắm chặt một thanh trường thương đen kịt, trong mắt cũng hiện lên sát ý. Thấy đối phương sắp ra tay, Hắc Hà lão nhân sắc mặt hơi rung, cũng vội vàng thu hồi thế công, lặng lẽ ngồi lại trên bàn hội nghị.
Hắn lén nhìn Thiên Linh Cung chủ, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Không ngờ kế hoạch của bọn họ chẳng những thất bại, mà còn bị tùy tiện vạch trần... Vừa rồi, Hắc Hà lão nhân đột nhiên ra tay với Trương Thanh Đạo, mục đích chính là để thu hút sự chú ý của mọi người. Còn Thiên Linh Cung chủ thì thừa cơ tràn lực lượng linh dị của mình vào không gian tạm thời, muốn giúp đám người khóa chặt vị trí của Bạch Uyên.
Nhưng lực lượng linh dị của nàng vừa thả ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp tiếp cận không gian tạm thời của Bạch Uyên thì đã bị Đại Càn Quốc chủ đánh nát...
“Sao con nhỏ này lại tinh ranh đến vậy...” Thiên Linh Cung chủ nhìn Đại Càn Quốc chủ một cái thật sâu, trong lòng cũng khó hiểu. Mà nàng không biết rằng, tất cả đều là do Trương Thanh Đạo nhắc nhở...
Hắn tuy là Quỷ Linh Nhân thời đại mới, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Hắc Hà lão nhân và Thiên Linh Cung chủ, lập tức có thể đoán ra ý định của chúng. Dù sao cũng chẳng ai muốn để Bạch Uyên dễ dàng chiến thắng...
Lúc này, Ngộ Linh hòa thượng lơ đãng liếc Hắc Hà và Thiên Linh Cung chủ, nói: “Lần sau không được giở trò này nữa...” Lời hắn tuy bình thản, nhưng lại mang ý cảnh cáo, hai người lập tức biến sắc, cũng không dám hé răng phản bác.
Rõ ràng, mọi người sau khi được Đại Càn Quốc chủ nhắc nhở, gần như ai cũng hiểu ra ngay. Bọn họ không ngờ hai tên lục chú kia lại mặt dày vô sỉ như thế, thật sự muốn thừa cơ gian lận...
Ngay lúc đó, có người thấp giọng nói: “Sắp giết xong rồi...” Mọi người giật mình, vội nhìn về phía màn sáng, chỉ thấy lúc này người của Thiên Linh Cung và Thánh Sơn chỉ còn lại chưa đến mười người, hơn nữa ai nấy đều sợ hãi, thậm chí bắt đầu tìm đường thoát thân, muốn chạy khỏi nơi này.
Lúc này, Bạch Uyên cũng không còn che giấu thân hình, trực tiếp một mình chống lại nhiều người! Lực công kích của hắn đáng sợ, mà thân hình lại quỷ dị, chẳng những không hề lép vế, mà còn ẩn ẩn chế trụ được mọi người. Dù sao bây giờ mọi người đã chẳng còn ý chí chiến đấu, chỉ một lòng nghĩ đến mạng sống...
Oanh!
Ngay lúc này, Bạch Uyên lại một quyền đánh nát một tên tứ chú Quỷ Linh Nhân. Những người còn lại thấy vậy, trong nháy mắt lạnh hết cả người, thậm chí có người la lớn: “Nhận thua, ta nhận thua! Không đánh nữa, đánh đấm cái gì nữa!”
Bọn họ có thể đạt đến thực lực tứ chú hôm nay, cũng phải trải qua vô số hiểm nguy, đương nhiên không muốn chết một cách vô ích như vậy... Dù sao theo họ nghĩ, đây chỉ là một cuộc tỉ thí mang tính chất luận bàn.
Nhưng họ lại quên mất một điều, đó là khi vừa tiến vào đây, bọn họ đã mang sát ý mãnh liệt với Bạch Uyên đến nhường nào...
“Đồ ngốc!” Lúc này, Bạch Uyên nhếch mép cười, trong nháy mắt đã nhìn chằm chằm vào kẻ kia. Dù không dùng bất tử thân chú kỹ, hắn cũng dựa vào công kích kinh khủng mà trong vài phút nhẹ nhàng giải quyết được hắn. Kẻ kia tuy cố gắng phản kháng, nhưng không có tác dụng, cứ thế bị Bạch Uyên đánh chết tươi.
Những người còn lại thấy cảnh này, trong lòng càng thêm e ngại. Họ không dám xông lên hỗ trợ, không phải là không có dũng khí, mà là chỉ cần họ tìm cơ hội vây giết Bạch Uyên, đối phương sẽ lập tức ẩn mình đi mất...
Lúc này, đám người hoàn toàn không có cách nào đối phó với Bạch Uyên... Thấy không gian vẫn không hề xuất hiện lối ra nào, họ biết đây có lẽ là một trận tử chiến sống còn. Trong thoáng chốc, tất cả đều rơi vào tuyệt vọng...
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn nhiều so với đối mặt với sự kiện linh dị kinh khủng...
Lúc này, Bạch Uyên đã lột sạch đồ linh dị trên người kẻ chết trong nháy mắt, tiếp đó nhìn về những người sống sót còn lại. Trên mặt hắn nở một nụ cười thân thiện, sau đó trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ!
Cuộc tàn sát vẫn tiếp diễn!
Hắc Hà lão nhân và Thiên Linh Cung chủ mặt mày ủ rũ, nhưng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của mình liên tiếp ngã xuống... Trong đó, Thiên Linh Cung chủ càng tràn đầy sát ý. Nàng chịu tổn thất nặng nhất, chẳng những chết mất mấy môn hạ thiên tài, còn tổn hao hơn hai mươi tên tứ chú quỷ nhân. Đó đều là những thứ nàng cắt xén từ lực lượng linh dị của mình để chế tạo ra. Giờ liên tiếp mất đi, sức mạnh bản thể của nàng cũng bị suy yếu không ít...
Rất nhanh, Bạch Uyên đã kết thúc cuộc tàn sát. Hắn đạp trên không trung, ngay trước mặt mọi người, bình tĩnh kiểm kê chiến lợi phẩm. Cảnh này khiến sát ý trong mắt Hắc Hà và Thiên Linh Cung chủ bùng lên. Có hơi quá trơ trẽn rồi...
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Bạch Uyên trước đó nhục mạ bọn họ, chuyện này có vẻ cũng chẳng là gì...
“Cũng tạm có cái mấy triệu quỷ tinh lợi ích...” Lúc này, Bạch Uyên không để ý đến suy nghĩ của người ở bên ngoài, mà chậm rãi kiểm đếm. Chiến lợi phẩm thu được chủ yếu là của môn hạ hai thế lực siêu nhiên lớn. Còn những tứ chú quỷ nhân kia thì không có giá trị gì, ngay cả Quỷ Kiểm cũng không nuốt nổi...
“Tốn gần 200.000 quỷ tệ, đổi lấy chút quỷ tinh này, sao cảm giác có chút thua thiệt...” Bạch Uyên lẩm bẩm. Trận chiến này hắn có thể chiến thắng dễ dàng như vậy, tự nhiên là do Quỷ Kiểm bỏ ra không ít công sức, đổi lại cái giá cũng chẳng hề nhỏ...
Đúng lúc này, một cánh cổng không gian xuất hiện trước mặt Bạch Uyên. Hắn khẽ nhíu mày, không hề cất đồ linh dị mà đeo lên người mình, cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài.
Thấy Bạch Uyên toàn thân đeo đầy đồ linh dị, tất cả mọi người đều im lặng... Chẳng phải đây là cố tình khiêu khích sao... Sợ Hắc Hà và Thiên Linh Cung chủ không nhìn thấy đúng không?
Quả nhiên, Hắc Hà lão nhân mặt mày tối sầm, gắt gao nhìn Bạch Uyên, chậm rãi nói: “Tốt, tốt, ngươi giỏi lắm!” Hắn là một lục chú Quỷ Linh Nhân, ngoài những người cùng cấp ra, ai thấy hắn cũng đều cung kính, vậy mà hôm nay lại bị một tên tiểu bối khiêu khích liên tục... Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với một lục chú cao cao tại thượng...
Bạch Uyên hờ hững liếc hắn, nói tiếp: “Giỏi cái gì mà giỏi, sau này ta chắc chắn sẽ không đánh nhau với người của các ngươi đâu.”
“Ngươi sợ?” Hắc Hà lão nhân nheo mắt, chậm rãi nói.
“Không phải, lão già nhà ngươi đầu óc có vấn đề à? Cái loại thế lực nhỏ như các ngươi có đáng để Bạch ca ta phải sợ?” Bạch Uyên nhếch miệng, nói: “Tại các ngươi hai nhà nghèo quá đấy chứ, ta đánh nhau với các ngươi chả phải là quá hao tiền tốn của sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận