Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 1040: Không đường về......

Chương 1040: Không đường về......
“Một đám đầu đường xó chợ thôi, vậy mà chia ta bốn thành chiến lợi phẩm!” Bạch Uyên hai mắt bình tĩnh, nhưng sát ý trong lòng càng phát ra băng lãnh. Nếu không phải không giải quyết được Hồ Nham, hắn hiện tại liền sẽ trong nháy mắt bùng nổ giết người!
Mà Hồ Nham cũng có ý nghĩ này, hắn không chắc có thể giữ lại Bạch Uyên. Một khi hai bên trở mặt, hắn chưa chắc sẽ khá hơn...
Giờ phút này,
Kỷ Trầm cùng những người khác nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Uyên và Hồ Nham, nhưng trong lòng thì không khỏi có một trận bất an.
Ba người bọn họ thực lực yếu nhất, một người ngũ chú trung du và hai người mới vào ngũ chú. Nếu ở nơi khác, có thể còn được coi là nhân vật, nhưng sau khi biết được thủ đoạn của Bạch Uyên, lòng kiêu ngạo của một ngũ chú trong họ đã hoàn toàn bị xé nát...
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi này, Bạch Uyên đã tự tay giết hơn trăm quỷ linh nhân ngũ chú!
Là chiến lực đỉnh cao của Ngũ Triều Quốc, ngũ chú trong mắt hung thần này chẳng qua chỉ là gia súc tùy ý xẻ thịt...
“Sẽ không đánh nhau chứ...” Kỷ Trầm và những người khác liếc nhau, trong lòng trong nháy mắt dâng lên cùng một ý nghĩ.
Giờ phút này,
Ba người đứng ngồi không yên, thậm chí muốn bỏ chạy, nhưng lại lo sợ mình sẽ là người đầu tiên bị giết...
Trong lúc nhất thời,
Họ chỉ có thể cố nén bất an trong lòng, lặng lẽ ngồi bên cạnh hai người.
“Bạch huynh đệ sau đó tính sao?” Hồ Nham mặt tươi cười niềm nở, một bộ coi Bạch Uyên như huynh đệ thân thiết!
“Hiện tại tin tức của chúng ta đã bị lộ, những thế lực ở vùng hẻo lánh này chắc chắn là không giết được nữa...” Bạch Uyên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hôm nay bọn họ dừng lại không phải vì mệt mỏi, mà thuần túy là không tìm thấy thế lực có cường giả ngũ chú...
Đương nhiên, đó không phải vì ngoài vùng chủ địa ra, họ đã tiêu diệt hết các thế lực khác, mà là vì sự tồn tại của họ đã hoàn toàn bại lộ, thế lực khắp nơi trực tiếp bỏ chạy...
Hôm nay họ đã chạy qua ba khu thế lực, nhưng đều là nhà trống không người, không thấy bất kỳ ngũ chú nào...
Dù sao so với nguy cơ tử vong, một chút lợi ích nhỏ đã hoàn toàn không quan trọng...
“Bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn!” Bạch Uyên chậm rãi nói:
“Thứ nhất, dừng tay!” Lời này vừa nói ra,
Kỷ Trầm và những người khác trong nháy mắt hai mắt lộ vẻ chờ mong.
Họ đã lấy được quá nhiều tài nguyên rồi, thực sự không muốn tiếp tục giết chóc nữa...
Dù sao thường đi trên sông thì làm sao tránh được việc ướt giày...
Nhưng Bạch Uyên lại nở nụ cười lạnh lùng, nói:
“Bây giờ chúng ta muốn rút lui đã muộn rồi!”
“Vì sao?” Kỷ Trầm vội vàng hỏi.
“Bây giờ sự tồn tại của chúng ta đã hoàn toàn bị bại lộ, vô số thế lực đều muốn tìm tới chúng ta!” Bạch Uyên vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Năm người chúng ta bây giờ đang mang trên người một phần tư tài phú của cả Ngũ Triều Quốc, ngươi nghĩ người khác sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
“...” Mọi người lập tức im lặng.
Các thế lực khác tìm Bạch Uyên có thể là muốn kết giao, nhưng họ lại chẳng có chút giá trị nào, một khi bị người khác tìm thấy thì chỉ có con đường chết!
Bạch Uyên khẽ cười một tiếng, nói:
“Các ngươi có tin không, nếu bây giờ chúng ta dám quay về Quỷ Hỏa Sơn, ít nhất sẽ có mười mấy ngũ chú đang chờ chúng ta!”
“...” Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, đồng thời trong lòng mơ hồ đoán được vì sao trước đó Bạch Uyên không cần Quỷ Hỏa Sơn chia phần...
Quỷ Hỏa Sơn đã bị chiếm, còn thu cái rắm phí che chở nữa...
Giờ phút này,
Ánh mắt của mọi người lóe lên, trong mơ hồ đoán được mình đã bị Bạch Uyên tính kế.
Đối phương có lẽ đã sớm dự liệu được sự tình sẽ lớn đến thế này...
Nhưng vì thực lực của đối phương, mọi người thật sự không dám nói gì.
Giờ phút này, Kỷ Trầm thở dài, nói:
“Vậy chúng ta chỉ có thể tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư thôi sao?”
“Đâu có dễ dàng vậy?” Bạch Uyên lại lắc đầu, nói:
“Bây giờ không chỉ có người của các thế lực lớn đang tự tìm chúng ta, mà chắc chắn còn ban bố treo thưởng, những người tản mát còn lại vì tài nguyên linh dị, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua việc tìm kiếm chúng ta!”
“Cả Ngũ Triều Quốc, có lẽ không có nơi nào an toàn!” Hiện tại quỷ linh nhân không nhiều, nhưng nếu dốc toàn lực tìm kiếm họ, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Kỷ Trầm cau mày, nói:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đường cùng ngõ cụt rồi sao?!”
“Đừng nóng vội, không phải vẫn còn con đường thứ hai sao?” Bạch Uyên mỉm cười, nói:
“Bây giờ các thế lực tìm chúng ta đa phần đều đến từ khu chủ địa đó, nếu vậy thì sao chúng ta không chủ động giết đến?”
“Ngươi điên rồi?!” Một người rốt cuộc không để ý đến kiêng kỵ trong lòng, lập tức đứng dậy quát.
Đến lúc nào rồi không những không muốn chạy trốn mà còn muốn phản sát ngược lại?!
Họ chỉ là một đám ngũ chú bình thường, lấy tài cán gì chống lại thế lực của khu chủ địa chứ...
“Ngươi nhìn xem, đã vội vàng rồi?” Bạch Uyên cười nhạt một tiếng, nói:
“Có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
“Ai mà nghĩ được chúng ta chẳng những không trốn mà còn thẳng tiến đến khu chủ địa?”
“...” Khóe miệng Kỷ Trầm giật giật, nói:
“Chúng ta chỉ cần vừa động thủ, chẳng phải là sẽ lộ hết sao?” Lần này, hắn vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không bị Bạch Uyên mê hoặc.
“Lộ thì lộ thôi!” Bạch Uyên liếm môi, nói:
“Vừa hay làm cho cả khu chủ địa cũng loạn lên, như vậy thì càng tiện cho chúng ta giết người cướp của!”
“...” Kỷ Trầm cùng hai người còn lại mắt giật liên hồi.
Không phải chứ, ngươi vẫn còn băn khoăn đến việc đoạt tài nguyên cơ à?!
Hắn phát hiện, Bạch Uyên đúng là điên cuồng thật rồi...
Đang lúc hắn định phản bác, thì Hồ Nham vẫn im lặng nãy giờ lại bất chợt lên tiếng nói:
“Ta đồng ý với cách làm của Bạch Uyên huynh đệ!”
“???” Kỷ Trầm ba người lập tức nhìn sang.
Không phải chứ, lý do sứt sẹo như vậy mà cũng thuyết phục được ngươi sao?!
Hai người các ngươi là một phe hả?
Ba người lập tức có cảm giác như bị tính kế...
“Ừm?” Trong mắt Bạch Uyên cũng thoáng kinh ngạc.
Hắn hiểu rõ mối quan hệ của mình và Hồ Nham, có thể nói là chỉ cách vạch mặt nhau một bước...
Hai bên đều muốn đoạt tài nguyên linh dị trên người nhau, tự nhiên không thể là một phe được!
Hắn cũng không ngờ rằng chỉ bằng hai ba câu tùy tiện mà có thể nhận được sự ủng hộ của Hồ Nham.
Dù sao nếu bây giờ bọn họ bỏ chạy, cũng không phải là không có đường lui, hoàn toàn có thể đến một hòn đảo nhỏ để ẩn cư.
Mặc dù bị thiên tai linh dị quấy nhiễu, nhưng ít ra cũng an toàn hơn so với khu chủ địa...
Giờ phút này,
Chỉ thấy Hồ Nham lại nói:
“Kỷ Trầm, trong tay các ngươi tuy có một số lượng lớn tài nguyên, nhưng chưa chắc có thể giúp các ngươi đột phá đến đỉnh ngũ chú, hơn nữa trang bị linh dị của các ngươi cũng cần phải thay mới, số tài nguyên đó, liệu đã đủ chưa?”
“...” Kỷ Trầm ba người lập tức im lặng.
Một lát sau, trong mắt hắn có ý cự tuyệt, nói:
“Hồ lão đại, chúng ta...”
“Thôi được, ta cũng chỉ là đưa ra một đề nghị thôi.” Hồ Nham ngắt lời đối phương, cười nói:
“Nếu các ngươi thực sự không muốn đến khu chủ địa thì bây giờ có thể tự rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”
“Ta cũng không có ý kiến!” Bạch Uyên mỉm cười, một bộ rất dễ nói chuyện.
Lời này vừa nói ra,
Ba người lập tức ngẩn người.
Các ngươi không ngăn cản cái rắm...
Bọn họ có thể chắc chắn, chân trước mình vừa đi, hai người này một giây sau sẽ giết đến ngay...
Đến giờ phút này,
Họ mới biết trước đó mình đã đi trên một con đường không có lối về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận