Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 50: Tương đối biến thái tiêm vào châm!

Chương 50: Cú tiêm biến thái!
“...” Bạch Uyên thoáng chốc im lặng, hàng rào phòng vệ mấy thước đã sớm dựng lên bốn phía sông Bình An, nhưng vẫn không mang lại tác dụng gì.
Trừ phi có người tuần tra hai mươi bốn giờ, nhưng sông Bình An nằm ở trung tâm thành phố Bình An, chia thành bắc và nam, một con sông xuyên suốt cả thành phố như vậy, muốn tuần tra ngày đêm sẽ quá hao tổn nhân lực.
Huống chi bây giờ là thời khắc khẩn cấp, phần lớn lực lượng trị an đều đang phong tỏa hiện trường linh dị, và duy trì ổn định xã hội.
"Hoặc bị đào thải, hoặc thích ứng thời đại..."
Hắn quan sát mặt sông, trong lòng lại không có quá nhiều gợn sóng.
Đại thúc quay đầu nhìn lại, nói: "Cậu nhóc, tâm lý cậu khá tốt đấy, cậu không sợ mấy con quỷ đó à?"
"Sợ?"
Bạch Uyên cười cười, nói: "Nếu gặp ta, thì sợ chính là bọn chúng..."
"Đừng có nói lung tung, nhỡ đâu chúng tìm đến cậu thật."
Đại thúc thần tình cẩn thận, chỉ coi Bạch Uyên là đang khoác lác.
Bạch Uyên không giải thích nhiều, thong thả theo đám đông bước đi tiếp.
Mà những người đi ngang qua xung quanh, cũng chỉ thở dài một tiếng, rồi nghênh ngang rời đi, hiển nhiên đã quen với việc có người nhảy sông.
...
Buổi tối, Bạch Uyên trở về nhà, đồng thời thỉnh thoảng nhìn xuống lồng ngực mình, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
"Hôm nay có thể tiêu hóa xong chưa?"
Trong lòng hắn lẩm bẩm, tự nói với mình:
"Bác sĩ cá nhân của ta ơi, cố lên chút đi, cả cây ma dược còn chưa qua nổi thời gian..."
Rất nhanh, thời gian đến nửa đêm mười hai giờ, ngay lúc Bạch Uyên đang mong ngóng thì sắc mặt hắn chấn động, chỉ cảm thấy lồng ngực mình nóng ran.
"Đến rồi!"
Tinh thần của hắn phấn chấn, mắt chăm chăm nhìn vào lồng ngực mình.
Quả nhiên, chỉ thấy đường nét huyết sắc xuất hiện, phác họa ra một gương mặt quỷ kinh dị...
Trong chốc lát, Bạch Uyên đến không gian hắc ám quen thuộc, "Hai mươi?"
Hắn lập tức nhìn lên trên, chỉ thấy đã có hai mươi quả cầu huyết sắc, như từng con ngươi, nhìn xuống phía dưới Bạch Uyên.
Ngay lúc hắn ngẩn người, chỉ thấy trên không xuất hiện một vòng hàn quang, rồi trong nháy mắt rơi xuống dưới!
"Má nó!"
Bạch Uyên theo bản năng muốn tránh, nhưng nghĩ đến mình chỉ là ý thức thể mà thôi, nên cũng mặc kệ nó rơi xuống.
Khi hàn quang hạ xuống xong, tâm thần Bạch Uyên trì trệ, trong nháy mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Đây là..."
Chỉ thấy trước mặt hắn không phải thuốc men gì, mà là một cây kim tiêm to lớn...
Không phải kim khâu, mà là kim tiêm dùng để tiêm thuốc cho bệnh nhân...
Mà hàn quang hắn vừa nhìn thấy, chính là mũi kim sắc bén, nhưng không giống với kim tiêm bình thường, thứ đồ chơi trước mắt có chút quá mức to lớn...
Chỉ riêng đầu kim đã to bằng cánh tay trẻ con, còn ống tiêm thì càng biến thái...
"Mẹ kiếp, đây là tên lửa đạn đạo hay là kim tiêm vậy trời..."
Trong lòng Bạch Uyên lẩm bẩm: "Cái này không phải là để mình tự tiêm đấy chứ..."
Nhất thời, hắn có chút do dự, cái này mẹ nó là tiêm thuốc hay là giết người đây...
Một hồi lâu, "Mặc kệ nó, cứ lấy đã, tiêm hay không thì mình quyết định."
Trong lòng Bạch Uyên tự nói, đồng thời chậm rãi tiến lên, chạm nhẹ vào ống tiêm khổng lồ trước mặt, trong nháy mắt, hắn mang theo cây kim lớn trở về phòng, đồng thời trong đầu truyền đến thông tin dược tề liên quan, "Không phải cho mình tiêm, mà là cho lệ quỷ tiêm?"
Bạch Uyên ngẩn người, đồng thời trong lòng nhẹ nhõm thở ra, tuy là hắn thích uống thuốc, nhưng tiêm thì thôi vậy...
"Có thể áp chế sức mạnh linh dị của lệ quỷ sao?"
Bạch Uyên nhìn vào ống tiêm, chỉ thấy trong đó dòng dược dịch màu đen đang chảy, xem ra cũng không phải thứ gì tốt lành...
"Lực áp chế tùy thuộc vào cấp bậc của lệ quỷ..."
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: "Cái này cũng chưa nói rõ ràng mà."
Nhưng hắn không để ý nhiều, cuối cùng thì hiện tại hắn còn không biết cấp bậc của lệ quỷ là gì, cho dù nói hiệu quả cụ thể thì hắn phỏng chừng cũng không hiểu.
"Nếu là đồ mặt quỷ làm ra, thì nhất định là hàng thượng phẩm!"
Hắn sờ cằm, cẩn thận cất ống tiêm vào.
Cuối cùng thì đây chính là dùng quỷ kính tạo thành, cũng là con quỷ mạnh nhất mà hắn từng gặp cho đến nay.
Thực lực của quỷ kính, thật ra hắn cũng có suy đoán nhất định, dù đối phương nhìn có vẻ bị hắn áp đảo toàn diện, nhưng thật ra là do bị đánh lén, mà chủ yếu hơn là đối phương cần vây khốn Vương Ly, chắc chắn thực lực không bằng lúc toàn thịnh.
"Bây giờ anh đây gặp quỷ càng không sợ..."
Khóe miệng hắn cong lên, trong lòng không khỏi có chút tự tin.
Nếu ai chọc hắn, thì trực tiếp chích cho một phát rồi tính!
Không nói dược tề hiệu quả như thế nào, chỉ riêng kích cỡ của kim tiêm cũng đủ làm kinh hồn quỷ...
Dù không có được viên thuốc mạnh lên vĩnh viễn, nhưng loại vũ khí hạt nhân một lần này có tác dụng cực lớn, ít nhất cho hắn có lá bài tẩy.
Bạch Uyên vui vẻ, mang theo nụ cười chậm rãi chìm vào giấc ngủ...
Trong giấc mơ, hắn đang vác cây kim lớn, đuổi theo hàng ngàn lệ quỷ, hiện rõ phong thái thần kinh...
...
Sáng sớm hôm sau, tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, Bạch Uyên đang có giấc mộng đẹp nhíu mày, theo bản năng lấy chăn bịt tai, nhưng vẫn không ngăn được tạp âm.
"Cái gì vậy, ai mà sớm đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác."
Lông mày hắn hơi nhíu lại, không khỏi có chút bực bội.
Trong mơ hắn đang dùng đầu kim xiên mười mấy con lệ quỷ, đang làm món xiên quỷ nướng đây...
Bạch Uyên mặc xong quần áo, trực tiếp đi ra cửa.
"Lưu thúc..."
Bạch Uyên nhíu mày, nhìn sang người hàng xóm nhà mình.
"Tiểu Bạch à, làm phiền cháu rồi, thực sự ngại quá."
Lưu thúc xoa xoa tay, giải thích:
"Chú đây không phải là tìm một cao nhân, giúp cả tòa nhà mình làm phép chút, tránh cho quỷ tới gần."
"Cao nhân? Làm phép?"
Bạch Uyên giật mình, nói: "Tòa nhà chúng ta có ma sao?"
Chẳng lẽ có bữa sáng đến tận cửa?
"Chuyện này thì không có."
Lưu thúc mở miệng nói: "Chú đây không phải là phòng ngừa chút thôi mà, cuối cùng thì bây giờ thời buổi loạn lạc thế này..."
"Phòng ngừa?"
Bạch Uyên ngẩn người, lại có chút ngây ngẩn cả người.
"Đã làm phép xong."
Ngay lúc này, một nam tử tầm ba mươi tuổi đi ra, sắc mặt kiêu ngạo, thản nhiên nói:
"Ba mươi vạn tiền thừa nhớ chuyển vào tài khoản của tôi."
Nói xong, hắn liền định rời đi, nhưng bị một tay cản lại.
Bạch Uyên nhíu mày, đánh giá nam tử, nói:
"Thứ gì mà ba mươi vạn? Anh định bán thân à? Không đúng, anh bán thân chắc phải đưa tiền ngược lại ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận