Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 294: Oán Thi Trung Học chân diện mục!

Chương 294: Bộ mặt thật của trường trung học oán thi!
Bạch Uyên điên cuồng tấn công, thi thể không đầu loạng choạng giãy giụa, vừa đi vừa lùi.
"Đừng sợ, không sao đâu, nhanh thôi..." Bạch Uyên nở nụ cười tà dị, nhẹ giọng an ủi.
Nhưng lời nói đi đôi với hành động, hắn ra chiêu nào cũng chí mạng!
Đầu lâu đối phương có sức phòng ngự cực kỳ mạnh, ít nhất không thể so sánh với thân thể nhão nhoét bình thường kia.
Nhưng dưới sự oanh kích bạo lực của Bạch Uyên, nó vẫn không trụ được quá lâu, hơi thở dần yếu đi.
Hơn nữa khác với trước đó, nhìn bộ dạng giãy giụa của nó cũng có thể thấy, lần này Quỷ Quỷ thực sự sắp tắm rồi...
"Nhanh, ta sắp nuốt chửng được rồi..." Lúc này, Quỷ Kiểm cũng phát giác ra, vẻ mặt lộ rõ tham lam.
"Bai bai!" Bạch Uyên mỉm cười, thân mật nói lời tạm biệt với nó.
Oanh!
Hắn dẫn theo đầu lâu quỷ, lại lần nữa tung ra một kích bạo lực!
Lúc này, thi thể không đầu phát ra tiếng gào thét oán độc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Uyên, con hàng này lại trực tiếp bạo thể!
Năng lượng linh dị cường đại bám vào trong thịt nát, trực tiếp tản ra, dung nhập vào thao trường, hoàn toàn biến mất...
"Cái..." Bạch Uyên hơi sững người, đầu óc có chút mông lung.
Tự bạo?!
"Mẹ nó, phí công lớn như vậy, ngươi bảo ta là tự bạo?!" Hắn trợn tròn mắt, trong lòng nhất thời thấy có chút khó chịu.
"Đồ chó đáng giết ngàn đao!"
"Cẩn thận!" Ngay lúc này, Quỷ Kiểm lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
"Hả?" Bạch Uyên khựng lại, lập tức khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn về phía thao trường, cũng đã nhận ra chút khác thường.
Lúc này, cả thao trường xuất hiện một luồng năng lượng linh dị cường đại, kèm theo tiếng rên rỉ khiến da đầu người ta tê dại, trông vô cùng quỷ dị!
Bạch Uyên chau mày, phát giác ra nguồn năng lượng này đến từ thi thể không đầu.
Đối phương chưa chết?!
Lúc này, trong ánh mắt kinh hãi của hắn.
Một bộ rồi lại một bộ thi thể không đầu, từ dưới mặt đất thao trường chậm rãi bò lên...
Bọn chúng không ngừng leo lên mặt đất, chỉ trong thời gian ngắn đã có hàng trăm thi thể không đầu xuất hiện.
Mà con số này còn xa mới đạt tới giới hạn...
Rất nhanh, toàn bộ thao trường chật ních thi thể không đầu, dày đặc, khiến người ta kinh hãi!
Dù là quỷ Lưỡi Dài, Quỷ Đầu Bếp hay quỷ ký túc xá, thi thể của bọn chúng đều bị chất đống dưới thao trường.
Giờ khắc này, trường trung học oán thi mới lộ ra bộ mặt thật của nó...
"Ta dựa!" Bạch Uyên khẽ há hốc miệng, cũng không ngờ đến cảnh này.
Thi thể không đầu trước đó tuy không có năng lượng linh dị quá mạnh, nhưng không thể so với con rối huyết nhục trước kia, có thể đánh giá là tương đương với lệ quỷ cấp không chú.
Nhưng chiến thuật của nó là lấy số lượng áp đảo!
"Có chút khó nhằn..." Bạch Uyên nhìn biển thây trước mắt, lẩm bẩm.
Tuy hắn có thể miểu sát, nhưng nhiều thi thể không đầu như vậy, hắn đoán mình phải giết đến thiên hoang địa lão...
Hơn nữa, điều bất lợi hơn nữa là, quỷ vực áp chế quỷ ở trường học vẫn còn tồn tại.
Trong tình huống này, bất kỳ người nào mang hai lệ quỷ cũng sẽ hao hết sức lực mà chết, trừ phi là cường giả ba lệ quỷ, mới có khả năng chiến thắng...
"Đại ca, sao đây?!" Bạch Uyên hít sâu một hơi, nói:
"Có thể nhìn ra bản thể của nó không?" Mỗi một bộ thi thể không đầu trước mắt đều có dáng vẻ tương tự con đại quỷ kia, mắt thường căn bản không phân biệt được.
Trong nhất thời, cục diện đảo ngược!
Bạch Uyên dường như rơi vào tuyệt cảnh...
Hiện tại hắn không có quỷ tệ, có nghĩa là Quỷ Kiểm không thể đưa hắn rời khỏi đây, có thể nói là không có đường lui!
Dù sao hắn cũng không ngờ rằng, con đại quỷ này còn có trò mới...
Lúc này hắn mới biết cuộc nội đấu trước đó nghịch thiên cỡ nào...
Nếu như hắn liên thủ với Lục Trần Sa, Ninh Tử Nguyên, ngược lại có khả năng phá cục.
Nhưng tiếc rằng, con đại quỷ chưa kịp thể hiện thực lực thì cả ba đã vì lợi ích mà đánh giết nhau rồi...
"Nếu ta đoán không sai..." Quỷ Kiểm chậm rãi đáp lời: "Nó không ẩn mình trong đám thi thể, mà là tự biến hóa thành quần thể thi..."
"Hả? Ý gì?!"
"Nói cách khác, ngươi chỉ có thể giết toàn bộ thi thể, mới có thể tiêu diệt được nó."
"..." Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, đúng là nói chuyện vô nghĩa...
Đúng lúc này, dược tề vô địch trong cơ thể hắn hết hiệu lực...
Lần này, có thể nói là nhà dột lại gặp mưa...
Có lẽ phát giác ra Bạch Uyên gặp vấn đề, biển thây không do dự nữa, phát ra tiếng kêu oán độc, lao về phía hắn...
Bạch Uyên chau mày, không có dược tề vô địch, hắn lại lần nữa phải chịu sự áp chế của quỷ vực, dù không làm gì thì âm quỷ chi lực của hắn cũng bắt đầu tiêu hao...
Gặp biển thây tấn công,
Hắn đành phải cầm đầu lâu quỷ, bắt đầu đại chiến!
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã miểu sát hai bộ thi thể không đầu, nhưng không hề có vẻ hưng phấn.
Lúc này, trải qua một thời gian dài chiến đấu, âm quỷ chi lực của hắn đã cạn kiệt, căn bản không thể cầm cự quá lâu.
Nhìn biển thây vô tận, Bạch Uyên cau mày, không nhịn được mà khẽ mắng:
"Thật muốn nổ banh xác chúng mày!"
Nhưng khi hắn nói ra câu này, cả người như trúng phải sét đánh, thoáng chốc sửng sốt.
Vẻ mặt ngưng trọng ban đầu của hắn, liền giãn ra, thậm chí còn nở một nụ cười biến thái.
Ta mẹ nó hình như quên mất một món Thần khí...
Một giây sau, tâm thần Bạch Uyên khẽ động, trong tay xuất hiện một viên thuốc hình sao biển...
Chính là viên thuốc nghệ thuật do Quỷ Kiểm sản xuất trước đó!
Tác dụng của nó cũng vô cùng đơn giản thô bạo, đó là tạo ra một vụ nổ linh dị lớn!
"Ngươi vậy mà không nhắc nhở ta?" Bạch Uyên xoay xoay viên thuốc nghệ thuật trong tay, đồng thời kéo giãn khoảng cách với biển thây, vừa chạy vừa nói.
Lúc này Quỷ Kiểm hơi sững sờ, rồi đáp:
"À... ta quên mất..."
"Vậy mà ngươi còn nói đây là thuốc xuất sắc nhất của ngươi?!" Bạch Uyên nhếch miệng, nói: "Đến nó mà cũng quên."
"Ngươi không phải cũng quên sao?"
"Chủ yếu là hào quang của thuốc vô địch quá chói mắt..." Bạch Uyên nhún vai, biện minh cho mình.
Dù sao thuốc vô địch thích hợp với bất kỳ tình huống nguy cấp nào, đều có thể giúp hắn lật ngược tình thế trong nháy mắt.
Còn thuốc nghệ thuật thì quá nhiều hạn chế, ít nhất trong thành phố hắn không dám dùng nên hắn đã vô tình bỏ quên nó...
Lúc này, Bạch Uyên nhìn biển thây vô tận phía sau, nụ cười biến thái trên mặt ngày càng đậm, lẩm bẩm:
"Bye bye nhé..." Hắn quay đầu nhìn về phía mỗi thi thể không đầu, trong mắt mang theo một chút hồi ức.
Hắn biết, lũ này sắp nổ tung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận