Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 713: đây không phải để cho ta khi dễ người già sao......

Chương 713: Chẳng lẽ đây là ta đang bắt nạt người già sao?
Rất nhanh, ba vị tộc lão đã trở về Vương gia. Khi nhìn thấy Vương Thanh vẫn nằm dưới đất, cả ba người đều khẽ biến sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Không cần để ý đến hắn." Vương Dương Kiệt lắc đầu, chỉ liếc đối phương một cái rồi không quan tâm nữa.
Ba người vội vã rời đi, hoàn toàn không để ý đến Vương Thanh đang nằm trên đất.
"Người của Bạch Trần Sơn đi rồi sao?" Vương Thanh nhìn bóng lưng ba vị tộc lão rời đi, không khỏi thở dài.
Xem ra, mọi chuyện đã an bài xong, hắn không thể thay đổi được gì...
"Chúng ta cũng đi thôi, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó vậy." Vương Càn Khôn lắc đầu.
Bây giờ Vương gia một lần nữa rơi vào tay ba vị tộc lão, sự phát triển trong tương lai khiến người ta có chút bất an.
"Nhị thúc, người cứ về trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút..." Vương Thanh nằm trên mặt đất, nhìn lên trời, trong mắt lộ vẻ bất lực.
"Đó là lời gì chứ?" Vương Càn Khôn nhíu mày, nói: "Mọi người nhìn xem, ngươi đường đường là đại thiếu gia Vương gia mà nằm như vậy thì còn ra thể thống gì." Nói xong,
Hắn cũng trực tiếp nằm xuống, cạnh bên Vương Thanh, đồng thời nói:
"Hai chúng ta cùng nằm, như vậy liền hài hòa hơn một chút..."
"..." Khóe miệng Vương Thanh giật giật.
Bất quá, hiện tại hắn cũng không có tâm trạng mà nói nhảm với Nhị thúc.
"Nhị thúc, ngươi nói nếu thật sự đánh nhau, chúng ta nên nói sao? Thật sự phải đối phó với lão Bạch bọn họ à?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Vương Càn Khôn lắc đầu, nói:
"Loại đại chiến này, các tộc lão chắc chắn sẽ không phái chúng ta ra tay, nhỡ ngươi lâm trận bỏ chạy thì chẳng phải là làm trò cười sao..."
"Nói như vậy, ta không ra được hả?!" Vương Thanh ngẩn người, trong nháy mắt liền nghĩ ra điều gì đó.
Vương Càn Khôn khẽ gật đầu, nói: "Theo ta đoán thì hẳn là như vậy..."
"..." Trong lòng Vương Thanh nhất thời nặng trĩu, chẳng lẽ hắn sẽ bị giam lỏng sao?
"Không được, ta phải đi báo tin trước mới được!" Vương Thanh đột ngột đứng dậy, muốn rời đi trước.
Bất luận thế nào, hắn phải truyền tin tức trực tiếp cho Bạch Uyên và những người khác...
"Đừng phí sức nữa, toàn bộ Vương gia đã bị phong tỏa rồi..." Vương Càn Khôn bất đắc dĩ nói:
"Ngươi không thấy cấm linh trận bao phủ toàn bộ Vương gia đều đã được mở ra sao?"
"..." Vương Thanh giật mình, sau đó lực lượng linh dị trong cơ thể bùng phát, trong nháy mắt liền cảm giác được sự khác thường.
"Mẹ kiếp..." Hắn chỉ có thể thầm mắng một câu, sau đó lại một lần nữa nằm vật xuống đất.
Trong chốc lát, hắn đối với lần về nhà này không khỏi có chút hối hận...
Ai ngờ được, lúc đến thì mọi chuyện vẫn tốt, mà bây giờ trở về không được...
"Nói như vậy, tất cả đều phải nhờ lão Bạch bọn họ tự mình ứng phó?" Vương Thanh nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Bây giờ Vương gia đứng ở phe đối địch với Bạch Uyên, bất kể bên nào thắng lợi, đối với hắn mà nói đều là một chuyện khó chấp nhận.
Vương Thanh tự lẩm bẩm:
"Lần này, thật sự hỏng rồi..."
"Haiz, chỉ có thể tùy theo số phận thôi..." Vương Càn Khôn nằm trên đất, lẳng lặng nhìn trời.
Hai người bọn họ, Tam thúc Quỷ Linh nhân, tuy ở dân gian cực kỳ cường đại, nhưng trong loại đại chiến này lại quá mức nhỏ bé...
Ngay khi hai người đang mặt mày ủ rũ thì một giọng nói mang theo vẻ trêu chọc vang lên:
"Giữa ban ngày ban mặt mà nằm trên đất làm gì? Đang muốn hòa mình vào thiên nhiên à?"
"Hả?" Vương Thanh hai người ngẩn người, sau đó nhìn nhau, cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc!
Bọn họ đang định đứng dậy thì một bóng người đã xuất hiện bên cạnh.
Một người đàn ông đang nhìn xuống hai người, với vẻ mặt nửa cười nửa không...
Mặt mũi của hắn nho nhã hiền hòa, ngũ quan so với Vương Thanh lại có bảy tám phần tương tự, đôi mắt thâm sâu cứ vậy lẳng lặng nhìn hai người.
Chính là phụ thân của Vương Thanh, Vương Mạt!
"Cha!" Vương Thanh ngẩn người, sau đó thần sắc kích động, ôm lấy đùi phụ thân.
"Không có việc gì thì thích ôm đùi cha ngươi sao..." Vương Mạt lắc đầu cười một tiếng, sau đó ánh mắt ngưng lại, lập tức nhìn vào vết thương trên ngực Vương Thanh!
"Hả? Ai làm?!" Ánh mắt của hắn thâm trầm, tuy khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bức như núi lửa sắp phun trào!
"Tộc lão Vương Vũ!" Vương Thanh không hề do dự, trực tiếp nói ra người đã ra tay.
Hắn nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của mình, đương nhiên sẽ không có gì phải kiêng kỵ...
Dù sao thì, chỉ cần có trưởng bối bắt nạt hắn, Vương Mạt đều sẽ đòi lại công bằng cho hắn.
"Ừ, ta biết rồi." Vương Mạt gật đầu, nói tiếp:
"Vừa hay ta cũng có chuyện tìm bọn họ." "Càn Khôn, thông báo với ba vị kia, đến đại sảnh nghị sự họp!"
Lời này vừa nói ra, Vương Càn Khôn lộ vẻ kinh ngạc, rồi cố nén sự kinh ngạc trong lòng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Hắn không ngờ Vương Mạt lại có giọng điệu như vậy, hoàn toàn coi ba vị tộc lão như người bình thường trong Vương gia mà đối đãi...
Theo những gì hắn biết về Vương Mạt, đối phương không tùy tiện ngông cuồng, trừ khi có thực lực cực mạnh để làm chỗ dựa!
Hắn nhìn sâu vào đối phương.
Đối với vị huynh trưởng này, hắn vẫn luôn không thể nào nhìn rõ được.
"Cha!" Lúc này, Vương Thanh khẽ động thần sắc, trong nháy mắt nghĩ đến điều quan trọng, nói:
"Ba vị tộc lão kia đang muốn cấu kết với cái gọi là trật tự mới..."
"Được rồi, ta đều biết." Vương Mạt lại sớm một bước cắt ngang lời con trai mình.
"Ngài đã biết rồi?" Vương Thanh lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút ngoài ý muốn.
"Toàn bộ Vương gia, từ trên xuống dưới đều là người của ta, có tin tức gì, ta đương nhiên là sẽ biết trước tiên." Vương Mạt bình thản cười một tiếng.
Tuy rằng quanh năm ở nước ngoài, nhưng hắn vẫn luôn nắm toàn bộ Vương gia trong tay!
"Được rồi, việc này ngươi không cần để ý, ta sẽ xử lý!" Nói xong, Vương Mạt liền phiêu nhiên rời đi, không hề dừng lại.
Mà người của Vương gia đi ngang qua thấy gia chủ trở về, trong mắt nhất thời tràn đầy cung kính, còn liên tục hành lễ.
Loại đãi ngộ này, cho dù là ba vị tộc lão kia cũng chưa từng được hưởng, có thể thấy được địa vị của Vương Mạt trong lòng người của Vương gia...
Và việc Vương Mạt có thể có uy vọng cao như vậy, cũng không chỉ dựa vào thực lực.
Dưới sự quản lý của hắn, thu nhập một năm của Vương gia đã tăng lên gấp mấy lần so với trước kia.
Và với nguồn lực dồi dào đó, thực lực tổng hợp của Vương gia cũng trực tiếp tăng lên một bậc!
Chính vì hắn, mà thực lực của Vương gia đã dần vượt qua các thế lực hàng đầu khác!
Bất quá hắn đã ban lệnh cho người của Vương gia không được phô trương, nếu không bọn họ đã sớm xưng là thế lực số một của Đại Hạ Quốc!
Rất nhanh.
Vương Mạt ngồi ở vị trí chủ tọa đại sảnh nghị sự, bắt đầu im lặng chờ đợi ba vị tộc lão đến.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm sâu, lẩm bẩm:
"Lão Trương à Lão Trương, vì ngươi, ta chỉ có thể bắt nạt bắt nạt người già vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận