Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 117: Trả ta tiền đến...... Trả ta tiền đến......

Chương 117: Trả ta tiền đây...... trả ta tiền đây......
Chiều hôm đó, Bạch Uyên từ trong giấc mơ tỉnh lại, xem như đã hồi phục từ trò chơi quỷ trong bóng tối......
"Bạch ca, ngươi tỉnh rồi à?" Chu Hàn đang chờ ở phòng khách, thao tác điện thoại, xem chừng là đang chơi game.
"Chưa đâu, ngươi vẫn còn chơi game đó à?" Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói: "Hôm qua thua chưa đủ sao?"
"Ta đây là để xua tan bóng ma thôi, không có cái trò chơi quỷ đáng chết đó, quả nhiên là đánh đâu thắng đó." Nói rồi, hắn còn khoe chiến tích của mình với Bạch Uyên.
"Đúng rồi, Chu thúc với bọn họ đâu?"
"Ba mẹ ta đi thăm người thân rồi, ta ngủ đến chiều nên cũng không đi."
"Ừ." Bạch Uyên khẽ gật đầu, nói tiếp: "Tiểu Hàn, ta chuẩn bị đi rồi."
"Đi? Đi đâu?"
"Về nhà." Bạch Uyên cười cười, hắn đã ở lại mấy ngày rồi, đương nhiên không thể ở mãi được.
"Ở lại đi, hai ta cùng nhau, có thể trao đổi học hỏi lẫn nhau chút."
"Học hỏi mỗi ngày thua game à?" Bạch Uyên lắc đầu, nói: "Ta vẫn quen ở nhà một mình hơn."
"Bạch ca, chẳng lẽ ngươi có sở thích quái dị gì à?"
"Xéo đi!" Bạch Uyên liếc hắn một cái, rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Thấy đối phương thật sự muốn đi, Chu Hàn lại cũng không ngăn cản nữa............
Khu Quang Minh,
Bạch Uyên rất nhanh đã về đến khu mình ở.
"Con Quỷ Xuất Tô Xa vẫn còn đây......" Lúc đó hắn đỗ xe tùy tiện ở khu đất trống gần nhà, cũng không bị dán giấy phạt gì.
"Cái đồ chơi này đúng là gân gà......" Hắn lắc đầu, quay người vào nhà.
Ngay cổng khu dân cư, lúc này đang tụ tập một đám bà lão tán gẫu chuyện gì đó. Vì đây là khu dân cư cũ nên có khá nhiều người lớn tuổi ở. Bạch Uyên luôn tránh xa mấy "cơ quan tình báo" của khu dân cư, lần này cũng không ngoại lệ......
Dù sao hắn cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của đám tình báo kia......
Tuy vậy, Bạch Uyên thính lực hơn người, vẫn nghe được tiếng đối thoại của đám người.
"Ngươi có nghe nói không, cái đường ở cổng khu mình, nghe nói ban đêm có ma quỷ xuất hiện......"
"Không thể nào? Không phải vừa qua năm xong sao?"
"Ta còn có thể lừa ngươi sao? Đã có không ít người xung quanh gặp chuyện rồi......"
Vẻ mặt Bạch Uyên khẽ động, nghe thấy có ma quỷ, trong lòng liền thấy hứng thú. Hôm qua hắn mới gặp một con, hôm nay lại có thể gặp nữa? Chẳng lẽ qua năm, vận của mình lại tốt lên?
Hắn không vội đi, mà giả bộ như đang chơi điện thoại ở đó, nghiêng tai nghe lén.
Rất nhanh, Bạch Uyên đã nắm được đại khái tình hình sự việc. Ở trên đường phố gần khu dân cư, cứ sau 10 giờ đêm sẽ thường xuyên xuất hiện một con lệ quỷ, nghe nói thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ giết người ngay tại chỗ mà còn không tha cho cả người thân của họ.
"Hung dữ vậy sao?" Bạch Uyên liếm môi, trong lòng có chút suy tư. Nhưng nghĩ đến thực lực của mình hiện giờ đã tăng lên, hắn lại chẳng còn gì lo lắng hay do dự.
"Đêm nay đi xử lý luôn!" Hắn quyết định trong lòng, rồi quay người đi về nhà, chuẩn bị đêm đến hành động......
Rất nhanh, đêm đến, Bạch Uyên một mình lặng lẽ rời khỏi khu dân cư, đi ra đường phố bên ngoài. Bên trong khu, nhà nhà vẫn sáng đèn, còn bên ngoài thì không một bóng người. Tuy giờ vẫn đang là Tết, nhưng mọi người có ý thức tránh ra ngoài ban đêm, sợ gặp phải lệ quỷ thì sẽ có chuyện.
"Là đường này sao?" Bạch Uyên đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, đi tới đi lui nhìn ngó xung quanh, bắt đầu chờ đợi. Vì bệnh tình của hắn, nên lệ quỷ có vẻ không thích hắn cho lắm, nhưng giờ cả con đường đều không có ai, theo lý mà nói thì nó sẽ tìm đến hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng chẳng có gì xảy ra......
"Không phải, nhìn ta không ra gì à?" Bạch Uyên nhíu mày, trong mắt có chút thiếu kiên nhẫn, hắn có cảm giác mình như đang ngốc nghếch đứng chờ vậy......
Chẳng lẽ còn phải để mình tự đi tìm sao? Hắn suy nghĩ một chút, cũng là đang rảnh nên bắt đầu đi dạo không mục đích trên đường phố.
Khi đang đi trên đường phố, dường như hắn nghe thấy một tiếng soạt soạt,
"Có động tĩnh?!" Bạch Uyên nhíu mày, đưa mắt nhìn về con hẻm phía trước. Ở đó không có đèn đường chiếu tới, tối đen như mực, có chút không khí kinh dị.
Vẻ mặt hắn khẽ động, lặng lẽ tiến gần mục tiêu, như một thợ săn lão luyện.
Trong chớp mắt, hắn quay ngoắt đầu, mắt nhìn thẳng vào con hẻm, thấy một khuôn mặt đen nhẻm hiện ra trong bóng tối, đang trợn trắng mắt nhìn hắn!
"Hả?" Bạch Uyên đương nhiên không bị hù, ngược lại trong mắt có chút không hiểu. Trong ngực không có cảm giác ấm áp?
"Chẳng lẽ lại là một tên thái kê giống con trò chơi quỷ?" Bạch Uyên vừa nghĩ tới viên thuốc nhỏ đã nuốt, liền mất hết cả hứng......
"Thôi vậy, muỗi cũng là thịt......" Hắn lắc đầu, đang định ra tay thì thấy con quỷ kia mở miệng!
"Để lại tiền mua mạng, ngươi có thể rời đi!" Giọng nói âm u vang lên, khiến Bạch Uyên sững người tại chỗ......
"Hả?" Vẻ mặt hắn kỳ quái, cứ nhìn chằm chằm đối phương. Con quỷ kia hình như cũng hơi ngơ ngác, thấy Bạch Uyên chậm chạp không động đậy, nó chủ động bay về phía trước.
Lúc này Bạch Uyên mới chú ý tới, đối phương đang lơ lửng giữa không trung, trên cổ lại quấn một sợi dây thừng to tướng, trông hơi giống quỷ treo cổ.
Nhưng Bạch Uyên thị lực cực tốt, liếc mắt là thấy đối phương đang đi đôi giày màu đen, sợi dây thừng kia cũng chỉ là đạo cụ mà thôi......
Đúng lúc này, đối phương vừa bay, vừa lẩm bẩm:
"Trả tiền đây...... trả tiền đây......"
"......" Bạch Uyên lúc này chỉ có thể nói, cả đời chưa từng câm nín như vậy......
Rất nhanh, đối phương đã tới gần Bạch Uyên, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Trong chớp mắt, Bạch Uyên trực tiếp tung một quyền, nhưng lại cố ý giảm lực, sợ đánh chết đối phương mất. Kèm theo tiếng "ôi", "con quỷ" kia trực tiếp lộn nhào xuống đất, ôm mặt rên rỉ.
"Ngươi đánh ta...... ngươi vậy mà đánh ta......"
"......" Bạch Uyên xoa xoa đầu, nói: "Mẹ nó ngươi đóng vai ma quỷ có thể chuyên nghiệp hơn tí không hả?!"
"A...... Ơ?" Người kia dưới đất khựng lại, rồi lật cả người, bắt đầu bò về phía Bạch Uyên một cách âm u......
"Trả tiền đây...... trả tiền đây......"
"Nếu ngươi còn giả bộ, ta sẽ đánh ngươi chết tươi luôn đó!"
"......" Lời nói của Bạch Uyên khiến đối phương sững sờ, rồi mở miệng:
"Đại ca...... Tôi sai rồi......"
"......" Bạch Uyên vẻ mặt bất đắc dĩ, vốn tưởng chỉ là một con quỷ nhược kê cỡ trò chơi quỷ, ai dè lại là người đóng giả......
Lần này thì hay rồi, ngay cả viên thuốc nhỏ cũng không có nữa......
Bạn cần đăng nhập để bình luận