Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 656: lần thứ hai Linh Dị Chi Dạ, giáng lâm!

Chương 656: Linh Dị Chi Dạ lần thứ hai, giáng lâm!
“Còn chưa tới sao?” Bạch Uyên dù đang đánh mạt chược nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía sân vận động ngoài cửa. Rõ ràng sự chú ý của hắn đều dồn cả ra bên ngoài. Hôm nay trời vẫn trong xanh, chẳng có dấu hiệu gì của Linh Dị Chi Dạ giáng lâm.
“Không lẽ bị lừa rồi?” Hắn lẩm bẩm trong lòng.
“Nhãi con, gấp gáp làm gì…” Lúc này, Quỷ Kiểm trong cơ thể hắn chợt nhận ra mình bị nghi ngờ, vội nói: “Theo ta đoán thì phần lớn là ngay hôm nay...”
“Thật á?” Vẻ mặt Bạch Uyên hơi đổi, trong mắt lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.
Mà ba người Vương Thanh giờ phút này cũng có chút kích động hưng phấn, đối với Linh Dị Chi Dạ có thể nói là tràn đầy mong đợi. Dù sao bọn họ đã bỏ ra tất cả vốn liếng…
“Lão Vương, Linh Dị Chi Dạ chắc sắp đến rồi, có cần kiểm tra lại bẫy rập không?” Bạch Uyên nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Đại ca, trong khoảng thời gian này chúng ta đã kiểm tra bảy, tám lần rồi…” Vương Thanh nhếch mép nói: “Mấy món đồ này không phải sản phẩm công nghệ cao gì cả, chỉ là linh dị đạo cụ phối hợp sử dụng thôi, sẽ không có sai sót gì đâu. Huống chi nếu thật có vấn đề, chúng ta cũng có thể sửa đổi kịp thời.”
“Ta chỉ là lo lắng thôi mà…” Bạch Uyên ngượng ngùng cười rồi nói: “Bày cái bẫy này tốn của chúng ta hơn mười vạn quỷ tinh đấy, nhỡ có vấn đề gì thì…”
“Ngươi đừng có suốt ngày lo trước lo sau thế…” Vương Thanh nhếch miệng cười: “Trước kia ngươi ra ngoài, có phải ngày nào cũng lo có bị xì ga không?”
“Cái đó thì không có.” Bạch Uyên lắc đầu: “Trước kia ta thường ở nhà Tiểu Hàn mà.”
“??” Chu Hàn liếc sang với ánh mắt cổ quái.
“Đùa thôi.” Bạch Uyên cười hề hề, rồi nói lảng sang: “Nhưng mà Lão Vương, cái bẫy này hiệu quả cụ thể thế nào? Thật sự có thể áp chế lệ quỷ cấp Tam chú đỉnh cao sao?”
“Cái này ngươi càng không cần lo.” Trong mắt Vương Thanh hiện lên một tia tự tin: “Theo ta dự đoán, chỉ cần lệ quỷ vào bẫy, sẽ bị áp chế 60% đến 90% thực lực! Nói cách khác, lệ quỷ Tam chú đỉnh cao mà vào bẫy, sức mạnh sẽ lập tức tụt xuống tiêu chuẩn Tam chú hạng trung. Với đội hình của chúng ta, chẳng phải nắm chắc phần thắng à?”
“Biến thái vậy sao?!” Bạch Uyên khẽ giật mình, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Làm gì có chuyện!” Vương Thanh nhếch miệng, nói: “Cũng nhìn cái giá xem! Nhưng nếu là lệ quỷ Tứ chú thì tác dụng sẽ không lớn, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện đừng đen đủi thôi…”
Theo như bọn họ dự đoán, dù là Linh Dị Chi Dạ lần thứ hai, xác suất xuất hiện lệ quỷ Tứ chú cũng cực kỳ nhỏ. Nếu không thì, đừng nói đến người tu luyện quỷ linh dân gian, ngay cả các thế lực lớn e là cũng khó mà chống đỡ nổi. Dù sao lệ quỷ cấp Tứ chú đã có thể so với thủ lĩnh của một thế lực rồi…
“Chắc không xui xẻo vậy đâu…” Bạch Uyên sờ cằm: “Hơn nữa chúng ta chỉ cần không gặp phải quỷ Tứ chú trong giai đoạn đầu là được.”
Hắn chỉ cần để Quỷ Kiểm nuốt chút lệ quỷ, tích lũy chút quỷ tệ, đến lúc đó cho dù có gặp lệ quỷ Tứ chú, cũng có thể chuyển hướng chúng.
“Nếu thuận lợi, lần này nhất định có thể tích trữ được rất nhiều quỷ tệ…” Trong lòng hắn dâng lên một tia chờ đợi. Lần trước vì giết Lục Quyền bọn người, hắn đã hao tổn toàn bộ quỷ tệ dự trữ. Nhưng hắn cũng không hề hối hận. Nếu có làm lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy, dù sao đám người đó quá đáng tiền…
Mà ngay lúc này, Quỷ Kiểm trong người Bạch Uyên lên tiếng, giọng có vẻ kích động: “Đến rồi!”
Lần này, vừa nghe Quỷ Kiểm nhắc nhở, cả bốn người Bạch Uyên liền bật dậy. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập vẻ hưng phấn. Thật ra, không cần Quỷ Kiểm nhắc, họ cũng đã biết Linh Dị Chi Dạ sắp đến! Bởi vì, linh dị lực trong người họ chợt trở nên sinh động hẳn lên. Điều này nghĩa là nồng độ quỷ linh lực giữa trời đất đang tăng vọt!
“Linh Dị Chi Dạ, tới rồi!” Bạch Uyên thầm nghĩ, đồng thời nhìn ra phía sân vận động bên ngoài. Lúc này trời vẫn trong xanh, mặt trời chói chang. Nhưng bọn họ mơ hồ nghe được tiếng ồn ào của đám đông. Rõ ràng là không ít người tu luyện quỷ linh đã nhận ra sự thay đổi của quỷ linh lực. Cùng lúc đó, APP quỷ linh cũng phát ra tiếng còi báo động chói tai, nhắc nhở những người bình thường chuẩn bị sẵn sàng.
Giờ khắc này, toàn bộ Đại Hạ Quốc dường như sôi trào lên. Cảm xúc của mọi người không đồng nhất, có người kích động, có người sợ hãi, cũng có người giữ im lặng. Dù họ đã sớm biết Linh Dị Chi Dạ lần thứ hai sắp giáng lâm, nhưng đến lúc nó thật sự xảy đến, lòng họ vẫn dấy lên những cơn sóng lớn.
Trong học phủ linh dị Đại Hạ, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đứng trước cổng trường, vẻ mặt bình thản. Chính là Trương Thanh Đạo đang giữ chức hiệu trưởng! Còn là bản thể hay hóa thân thì không ai biết… Lúc này sắc mặt ông lãnh đạm, ngước đầu nhìn lên trời, đôi mắt thâm thúy như xuyên thấu tầng mây. Trong tầm mắt ông, có thể thấy rõ luồng quỷ linh lực giáng xuống từ trên trời cùng vô số bóng người tỏa ra lệ quỷ khí tức… Rõ ràng, nồng độ quỷ linh lực đang tăng cao, và cùng lúc đó, vô số lệ quỷ cũng giáng lâm...
“Không biết sau khi Linh Dị Chi Dạ lần này kết thúc, sẽ có bao nhiêu người sống sót...” Trương Thanh Đạo mặt không chút cảm xúc, lẩm bẩm. Vừa dứt lời, trời đang trong xanh bỗng biến mất, thay vào đó là một màn đêm đen đặc! Từ ban ngày sang đêm tối chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, mà lại chẳng có dấu hiệu nào báo trước!
Chốc lát sau, toàn bộ Đại Hạ Quốc vang lên những tiếng la hét, những tiếng kêu gào chói tai. Nhưng vì bóng tối ngăn cách, trừ chính bản thân họ ra thì không ai nghe thấy. Ngoài ra, tầm nhìn và cảm giác của họ đều bị che khuất, trở thành mù lòa. Tình huống này giống hệt như Linh Dị Chi Dạ lần trước!
“Đến rồi…” Trương Thanh Đạo bình tĩnh nhìn học phủ, sau đó rời đi. Ông không dùng bất kỳ đạo cụ phát sáng nào, nhưng ở trong Linh Dị Chi Dạ, ông lại bước đi như trên đất bằng. Bóng tối xung quanh dường như chẳng có chút ảnh hưởng nào đến ông…
Lúc này, Bạch Uyên cũng chìm trong bóng tối, nhưng hắn không hề hoảng loạn, chỉ còn lại vẻ hưng phấn. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Hàn Vũ, bật đèn lên đi.” Tiếng của hắn vừa cất lên đã bị bóng tối nuốt chửng, dường như chẳng ai nghe thấy.
“Ơ? Tiếng nói bị che mất rồi sao?” Bạch Uyên khẽ giật mình. Một giây sau, hắn lấy ra một con mắt, đang định thắp sáng thì bỗng có một ánh sáng chói lòa từ trên cao chiếu xuống. Ngay lập tức, cả sân vận động được bao phủ trong ánh sáng, giúp bọn họ thoát khỏi bóng tối. Họ thấy trên trần nhà treo một chiếc đèn lồng phát ra linh dị khí tức... Chính là đạo cụ linh dị ba chú do Hàn Vũ mang ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận