Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 221: Nếu như không cho, ta liền mở giết!

Chương 221: Nếu như không cho, ta liền mở g·i·ế·t! Trương Thanh Đạo mặt không đổi sắc, mắt nhìn tên đeo kính râm, ngược lại không hề phản bác.
“Sao? Muốn động tay với ta?” Tên kia cũng chẳng hề sợ hãi, nói: “Giờ bốn phía đều là người của linh dị bộ các ngươi, ngươi mà mất khống chế thì chắc tất cả bọn họ đều phải c·hết!” Hắn biết mình không phải đối thủ, nhưng dĩ nhiên không phải đồ ngốc, dám khiêu khích đối phương như vậy là có nguyên do.
Nhưng ngay lúc đó, sắc mặt tên kia chợt biến đổi, trong mắt không kìm được lộ ra sợ hãi, phảng phất như thấy cảnh tượng không tưởng.
Một giây sau, trước sự kinh hãi của mọi người, tên kia lại dùng tay phải nắm lấy tay trái, mà xé nó xuống một cách thô bạo! Hắn rên lên một tiếng, cả người trong nháy mắt trở về với thực tại. Khi nhìn cánh tay trái rơi xuống đất, tâm thần hắn rung động mạnh mẽ, rồi nhìn Trương Thanh Đạo, trong lòng vừa hận ý, vừa e dè. Vậy mà hắn bất tri bất giác đã…
“Để ta mất khống chế, ngươi cũng xứng sao?” Trương Thanh Đạo lạnh nhạt nói: “Hôm nay lão sư ta ở bên cạnh, ta không muốn g·iết người, cút!” Mọi người liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy kiêng kỵ. Có vẻ như bọn họ đã đánh giá hơi cao mình hoặc nói là đã đánh giá quá thấp thực lực của Trương Thanh Đạo...
“À phải rồi, chuyển lời cho lão đại của các ngươi.” Trương Thanh Đạo như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ta mới nhậm chức, nhớ chuẩn bị lễ vật cho chu đáo, ta sẽ đích thân đến từng nhà nhận!” Tâm thần mọi người đều run lên. Cái mẹ nó gì thế, chẳng những không được chia Quỷ t·à·ng, thế lực sau lưng bọn họ còn phải bị lấy m·á·u ư?! Để Trương Thanh Đạo làm Tổng bộ trưởng, quả nhiên là điều mà các thế lực lớn không muốn thấy nhất...
Một người trong số đó không cam lòng, nói: “Vậy chúng ta chờ ngươi đến!” “Đương nhiên phải tới rồi.” Trương Thanh Đạo mỉm cười nói: “Nếu ai không chi trả nổi thì đừng trách ta đến tận cửa khai sát giới!” “Dù sao đến lúc đó ta không kiểm soát, xui xẻo trước cũng là các ngươi thôi.” “...” Khóe mắt mọi người giật giật, đồng loạt im lặng. Ai không t·r·ả tiền, thì sẽ đến nhà người đó phát đỉnh đúng không... Mọi người nhìn nhau, không nán lại nữa, quay người rời đi...
Trương Thanh Đạo lẩm bẩm: “Thật muốn g·i·ế·t hết lũ người đứng sau các ngươi…” Nghe những lời này, ba người còn lại của linh dị tổng bộ mặt mày biến sắc, vội khuyên can: “Đạo Ca, bớt giận...” Bọn họ thực sự sợ Trương Thanh Đạo lúc nào đó mất khống chế, bằng thực lực của mình thì căn bản không cản được.
“Ta không sao, về trước thôi.” Trương Thanh Đạo cõng Khương Thiện, tay phải cầm phiến cửa đen kia, cũng chuẩn bị rời đi.
“Nhưng nói thật, Đạo Ca, anh thật sự đến tận nơi đòi lễ vật sao?” “Đương nhiên!” Trương Thanh Đạo gật đầu, nói: “Đám thế lực đó giấu diếm tin tức, làm cả nước tổn thất nặng nề, tự nhiên phải t·r·ả giá một chút. Nhưng nói đạo lý với chúng không có tác dụng, tùy t·i·ệ·n tìm lý do để chúng cung cấp tài nguyên là được.” “Cái này được không?” “Nếu như không cho, ta liền mở g·i·ế·t!” Trương Thanh Đạo nói rất nhẹ nhàng, nhưng khiến trong lòng ba người lạnh toát, bọn họ có thể khẳng định đây không phải là nói đùa mà là định làm thật… Nhanh vậy đã muốn khai chiến với các thế lực lớn rồi sao? Bọn họ không biết Trương Thanh Đạo làm bộ trưởng là tốt hay xấu, nhưng dù sao cũng là sắp xếp của bộ trưởng cũ, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể là đi theo đến cùng!
Lúc này, Trương Thanh Đạo như nghĩ đến điều gì, mở miệng: “À phải rồi, tình hình kho của tổng bộ thế nào rồi?” Nghe vậy, một người thở dài, nói: “Bị Chúa Tể hội cướp đi không ít tài nguyên, chúng ta đang giam giữ Huyết N·h·ụ·c Quỷ cũng nhân cơ hội trốn mất.” “Thật là một lũ chuột không thể cho ra ánh sáng…” Trương Thanh Đạo lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng lấy được Quỷ t·à·ng, lại thêm lễ vật của các thế lực, chắc là có thể bù đắp được tổn thất.” Hắn giờ mới lên làm bộ trưởng, trong lòng có hàng loạt kế hoạch, nhưng đều cần tài nguyên làm vốn để bắt đầu. “Vậy Đạo Ca, chuyện Huyết N·h·ụ·c Quỷ…” “Không cần quản nó.” Trương Thanh Đạo lắc đầu nói: “Trốn rồi thì trốn, hiện tại cũng không cần đến nhân lực của chúng ta để đánh thức.”
Rất nhanh, người của linh dị tổng bộ lên trực thăng, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mà địa phương của linh dị bộ cũng đã nhận được tin, bắt đầu s·ơ t·á·n đám người xung quanh… Tất cả đều tận mắt chứng kiến sự ra đi của bộ trưởng cũ, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng ngoài ra thì bọn họ cũng không có cảm xúc gì quá mạnh, dù sao đây là lần đầu tiên họ gặp mặt người đó… Còn về tân bộ trưởng thì họ càng không để tâm, khoảng cách giữa bọn họ quá xa, cứ như ở hai thế giới vậy…
“Đáng tiếc…” Bạch Uyên nhìn chằm chằm mảnh hắc môn trong tay Trương Thanh Đạo, nhưng chỉ có thể âm thầm nghĩ vậy, hắn thấy mình còn chưa s·ố·n·g đủ, không cần t·h·iết tìm đường c·hết…
“Ngươi toàn nói mấy chuyện vớ vẩn gì thế? Làm ta tưởng thật có vô số Quỷ Tinh…” Trong lòng hắn nói với Quỷ Kiểm. Quỷ Kiểm cũng đáp lại: “Không phải các ngươi là người một phe sao?” “Nói thật thì, đúng là cùng một phe…” Bạch Uyên sờ cằm, nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc là hắn không biết ta.” “…”
Ngay lúc này, Vương Ly đã tìm thấy hai người. Hắn cũng đã thấy chuyện ở khu trung tâm, nhưng vì quá mê mẩn mà lại không có thời gian tìm Bạch Uyên và bọn họ. “Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi.” Vương Ly thấy Bạch Uyên vẫn đang nhìn chăm chú mảnh hắc môn trong tay Trương Thanh Đạo, không kìm được nhắc nhở. “Ta không phải đang nhìn đại lão rời đi sao…” Bạch Uyên hoàn hồn, nói tiếp: “Lão sư, ngươi nói bọn họ một ngày có về được tổng bộ không? Hay là ở lại Bình An thành phố nghỉ ngơi một đêm chẳng hạn?” “Đại ca, người ta đi trực thăng…” “Nhỡ đâu hết dầu thì sao?” Bạch Uyên mắt đảo một vòng, nói: “Nếu thật nghỉ chân ở thành phố chúng ta, ta có thể tình nguyện đến tiếp đón, phụ trách bảo quản hành lý giúp bọn họ…” “Không phải, nhóc con nhà ngươi tính toán kỹ quá đấy.” Vương Ly lắc đầu, nói: “Ta đã nói với ngươi, con đường đó không thể gây chuyện đâu!” “Ta đâu có gây sự, chỉ là tò mò cái cánh cửa kia thôi mà…” Bạch Uyên ngượng ngùng cười, nói: “Bên trong có thật là vô số Quỷ Tinh không…” “Nhóc con ngươi đừng bận tâm chuyện này.” Vương Ly lắc đầu, nói: “Tiếp theo, chắc chắn sẽ có một loạt chính sách thay đổi, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn đi.”
Những người còn lại thì đều có tư tưởng việc không liên quan thì đừng quản, nhưng hắn là người của linh dị bộ, trong lòng vô cùng hiểu rõ, đây sẽ là một sự kiện lớn có liên quan đến tất cả mọi người… “Lão sư, có vẻ như ngươi rất bất ngờ về chuyện Trương Bộ Trưởng nhậm chức?” Bạch Uyên nhíu mày, nói: “Không lẽ Khương bộ trưởng không thông báo trước cho ngươi về sắp xếp này sao?” Hắn thấy ba người còn lại của linh dị tổng bộ không hề bất ngờ với việc Trương Thanh Đạo lên nắm quyền, hiển nhiên là đã được bộ trưởng cũ thông báo trước rồi.
“Thông báo cho ta? Ngươi thật xem lão sư ngươi là ai à?” Vương Ly giật khóe miệng, nói: “Nói câu khó nghe, mẹ nó ta là ai chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận