Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 47: Con hàng này không có cái gì tiền khoa a?

Chương 47: Con hàng này không có tiền sử gì à?
Ngay lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên, Bạch Uyên bị chấn động đầu óc, rơi vào trạng thái trống rỗng, còn con quỷ phía dưới thì thuận lợi thoát khỏi sự trói buộc của Bạch Uyên. Nó không dám phản công mà cắm đầu chạy ra ngoài.
"Má nó, lại chiêu này nữa à?"
Rất nhanh, Bạch Uyên tỉnh táo lại, phát hiện con quỷ trong tay đã biến mất. Hắn không do dự, trực tiếp đuổi theo. Lúc này, mọi người trong đại sảnh thấy lệ quỷ xuất hiện, nhốn nháo la hét. Những kiến thức đã học trước đó đã sớm quên sạch.
Lệ quỷ ánh mắt oán độc, túm lấy một nam sinh trong đám người. Người này chính là tên đã bắt ép Bạch Uyên đạo đức trước đó. Thấy bộ dạng đáng sợ của lệ quỷ, nỗi sợ trong lòng hắn bùng nổ đến cực độ. Chuyện hắn gây sự trước không phải vì muốn trêu chọc Bạch Uyên, mà vì quá sợ hãi, muốn rời khách sạn càng nhanh càng tốt. Giờ đây, nỗi sợ lại biến hắn thành con mồi, bị lệ quỷ nhắm đến đầu tiên.
Khi lực lượng quỷ dị xâm nhập, vòng tay chu sa trong tay nam sinh vỡ tan từng mảnh, sinh cơ của hắn cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Sự sợ hãi vô hình biến thành chất dinh dưỡng, giúp lệ quỷ hồi phục một chút thương thế.
Lúc này, nó nhìn lại thấy Bạch Uyên xông đến, liền run lên, không dám giết người khác nữa mà quyết liệt chạy lên lầu.
Tốc độ của nó cực nhanh, khiến Bạch Uyên mơ hồ không đuổi kịp. Nhưng khi nó vừa lên đến lầu hai thì đột nhiên phát ra tiếng rú thảm, đồng thời cơ thể co rút, thi thủy phun ra.
"Hả?"
Bạch Uyên khựng lại, lập tức nhận ra đối phương không ổn. Thừa lúc ngươi bệnh, đoạt mạng ngươi!
Hắn không do dự, chớp thời cơ tung một quyền đánh bay nó, sau đó tiếp tục ra tay tàn bạo.
Lệ quỷ kêu thét không ngừng, ánh mắt nhìn lên lầu, dường như có gì đó khó tin.
Quỷ kỹ của nó đã bị phá!
Lúc này, trong căn phòng 4024 trống rỗng trên lầu, thấy tấm gương trong phòng vệ sinh xuất hiện hoa văn vỡ vụn, sau đó một bàn tay trắng bệch như ngọc từ trong gương thò ra một cách quỷ dị. Một nam tử mặt đầy giận dữ chui ra từ trong gương, "Má nó, bị lừa rồi."
Vương Ly liếm môi, trong mắt có một tia phẫn nộ.
Hắn vốn định đến sớm xem xét tình hình linh dị ở đây, ai ngờ lại bị con lệ quỷ nhốt lại.
"Đã gần một ngày rồi..."
Vương Ly nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó dường như nghĩ ra điều gì, nói:
"Không xong, lớp kiểm tra thông tin!"
Sắc mặt hắn chấn động, khi mình bị nhốt thì con quỷ đó đã nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Hắn không do dự, đi thẳng xuống lầu một, nghe thấy tiếng ồn ào.
Quả nhiên, thấy hơn trăm người mặt mày hoảng loạn tụ tập một chỗ, cả đại sảnh loạn cả lên. Khi Vương Ly xuất hiện, nỗi kinh hoàng của mọi người càng tăng lên, thậm chí có người liều mạng chạy ra khỏi khách sạn!
"Dừng lại!"
Vương Ly nhíu mày, vận dụng linh lực quát lớn, khiến mọi người im lặng ngay lập tức.
"Vương... giáo quan? Hay là quỷ?"
Trần Thanh Lê cẩn thận hỏi dò.
"Hả? Cậu đoán xem?"
Vẻ mặt Vương Ly khẽ giật mình, đồng thời giơ bàn tay phải trắng như ngọc của mình lên, từng đợt linh lực tỏa ra.
Thấy vậy, Trần Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:
"Là Vương giáo quan, mọi người đừng sợ!!"
Nghe Trần Thanh Lê nói, mọi người miễn cưỡng yên tâm, nhưng vẫn không dám đến gần Vương Ly.
"Nói cho tôi biết tình hình thế nào?"
"Vương giáo quan, mau đi giúp Bạch Uyên đi, cậu ấy đang xử lý con quỷ kia!"
"Bạch Uyên?"
Vương Ly ngẩn ra, rồi ngay lập tức nghĩ đến người này. Vụ gãy xương lần trước ký ức vẫn còn mới mẻ...
"Ừ, cậu ấy vừa lôi con quỷ đó đi, nói gì muốn siêu độ một chút, rồi đi vào nhà vệ sinh."
"Lôi đi? Siêu độ? Nhà vệ sinh?!"
Trên gáy Vương Ly ngay lập tức xuất hiện một dấu hỏi lớn...
Cái này mẹ nó phong cách thế nào mà tan vỡ vậy?
Rất nhanh, được Trần Thanh Lê dẫn đường, Vương Ly đến trước nhà vệ sinh trên lầu hai. Hắn định gõ cửa thì thấy Bạch Uyên thản nhiên bước ra. Hai người vừa vặn đối mặt, "Phí bảo kê!!"
Bạch Uyên đột ngột tấn công, tung một quyền thẳng vào Vương Ly. "Hả?"
Vương Ly có chút bối rối, nhưng với tư cách là người có linh lực, bản năng chiến đấu của hắn không hề kém, Oanh!
Vương Ly giơ tay phải đeo găng tay da người ra, vững vàng đỡ được cú đấm này.
"May mà dùng đồ vật có quỷ khí..."
Trong lòng hắn nhẹ nhõm, nếu không chưa chắc đã có thể đỡ dễ dàng như vậy.
"Cậu nhóc, cậu bị điên à?"
Khóe miệng Vương Ly giật giật, không ngờ vừa gặp mặt, tên này đã lập tức ra tay tàn độc như vậy.
"... "
Bạch Uyên định ra tay lần nữa, nhưng khi nhìn thấy chiếc găng tay da người, hắn lập tức nhận ra là Vương Ly.
"Ây..."
Hắn ngẩn người, rồi đổi quyền thành chưởng, sờ lên chiếc găng tay da của đối phương, cười chê:
"Vương lão sư, đồ vật có quỷ khí của thầy, cũng không tệ..."
"... "
Khóe miệng Vương Ly giật giật, vội rút tay phải về, cái tên này đúng là có vấn đề...
Hắn lắc đầu, cũng không tính toán gì thêm, nói:
"Con quỷ đâu?"
"Bị tôi đánh chết rồi."
"Chết rồi?"
Vương Ly ngẩn người, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn thừa nhận Bạch Uyên có chút không bình thường, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là người bình thường. Còn con quỷ kia, ngay cả hắn còn có thể bị vây khốn, chắc chắn không phải quỷ yếu. Thế mà lại bị đánh chết tươi sống?
"Không còn cách nào, dạo này tay hơi ngứa."
Bạch Uyên nhún vai, nói: "Kết quả nó lại đụng phải, đây chẳng phải vừa vặn sao?"
"... "
Vẻ mặt Vương Ly đen lại, Không phải, cậu không khoe khoang không được hay sao?
"Thi thể con quỷ đâu? Tôi nhớ nó là một con quỷ nguyền rủa cơ mà?"
"Tôi đánh nát rồi, theo bồn cầu xuống luôn."
"???"
Vương Ly lại lần nữa trợn tròn mắt, hỏi: "Cậu xả nó xuống bồn cầu?"
Nói xong, hắn liền đi vào nhà vệ sinh, thấy trừ vài vệt thi thủy vương vãi, đúng là không có dấu vết gì cả.
"Cậu không sợ tắc bồn cầu à?"
Hắn còn định mang nó về để chính phủ nghiên cứu một chút. Kết quả tên này lại làm ra chuyện này...
Bạch Uyên nhún vai, thản nhiên nói:
"Tôi không biết, chỉ cần nghiền nát đủ kỹ, là sẽ sạch sẽ không dấu vết thôi mà."
"Hả?"
Ánh mắt Vương Ly liếc sang, nói: "Cậu nhóc, cậu có vẻ có kinh nghiệm nhỉ?!"
Hắn nhìn hiện trường sạch sẽ, hiện tại thật sự có chút nghi ngờ, cái này mẹ nó có phải người bình thường có thể làm được không?
Con hàng này không có tiền sử gì à?
"Ây..."
Bạch Uyên nhìn ánh mắt chất vấn của đối phương, cũng ý thức được điều gì đó, vội giải thích:
"Chẳng phải là tôi học trên mạng sao..."
"Thật vậy sao..."
"Lão sư, chẳng lẽ ngài không tin tôi à?"
"Sao lại thế được? Cậu cũng là học sinh của tôi, đương nhiên tôi tin cậu."
Vương Ly mỉm cười, rồi nói với Trần Thanh Lê đứng bên cạnh:
"Lão Trần, lát nữa cho tôi kiểm tra hồ sơ của cậu nhóc này."
"... "
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, thế này mà là tin à? Tin ta có tiền án tiền sự chứ gì...
"Đúng rồi, lão sư, đây là cái gì?"
Lúc này, hắn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay có một viên châu trắng tinh khiết.
"Cái đồ chơi này ăn... ách... xả không trôi."
Vương Ly cũng không để ý, chỉ coi là hắn nói nhầm, tất nhiên sẽ không nghĩ đến có người ăn quỷ...
"Đây là nguyên liệu quỷ tinh luyện."
Hắn giải thích: "Nhìn vào số lượng này, chắc có thể tinh luyện được khoảng hai viên."
"Quỷ tinh là lấy từ quỷ à?"
Bạch Uyên ngẩn người, trong lòng có chút dao động.
"Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta đã không dùng nó làm tiền tệ trong giới linh dị."
Vương Ly nhún vai, nói: "Cậu là người bình thường, dường như không cần đến nó, cậu có ý định bán không?"
"Không cần."
Bạch Uyên lắc đầu, hắn bây giờ không thiếu tiền, tất nhiên không cần thiết phải đem tài nguyên của mình ra dùng.
"Lão sư, nếu thầy nói đây là tiền tệ, chẳng phải có thể dùng để mua những vật phẩm linh dị khác?"
Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, nói:
"Ví dụ như, một con quỷ còn sống sờ sờ?"
Mặt quỷ không cần quỷ tinh, nhưng có thể dùng để đổi quỷ thì sao?
"Hả? Cậu mua thứ này làm gì?"
Vẻ mặt Vương Ly hơi giật mình, nói: "Muốn bắt sống một con quỷ thì tốn kém lắm, hơn nữa chính phủ sẽ giữ lại để nghiên cứu, không thể mua bán."
"Vậy sao..."
Trong lòng Bạch Uyên có chút thất vọng, nhưng vẫn thu quỷ tinh vào.
Chính phủ không bán, nhỡ đâu có chợ đen thì sao?
"Được rồi, quỷ đã giải quyết xong, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chuẩn bị về trường nhé."
Vương Ly nhìn Trần Thanh Lê, nói: "Lát nữa cậu nói lại toàn bộ quá trình cho tôi nghe."
"Lão sư, tôi có thể nói mà!"
"Không cần, tôi sợ bị cậu làm cho lú!"
Vương Ly kiên quyết từ chối, hắn đã có chút hiểu được cái tên này không bình thường rồi...
"Vậy tiền thưởng của tôi..."
Bạch Uyên có chút thất vọng, vốn định thêm mắm thêm muối để nói khoác một chút, tiện thể nhận thêm chút tiền thưởng, kết quả Vương Ly không chấp nhận chiêu trò của hắn.
Vương Ly lên tiếng nói: "Đợi tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi tính."
"Được thôi..."
Bạch Uyên cũng không quá nôn nóng, trong lòng vẫn luôn chờ đợi xem mặt quỷ sẽ cho hắn thứ gì.
Rốt cuộc thì phần thưởng của triều đình chẳng khác nào vẽ vời thêm trên gấm, thuốc mới là thứ cứu mạng hắn, là ánh bình minh của hắn mà thôi...
PS: Mong mọi người cho điểm đánh giá tốt và thúc chương, cảm ơn mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận