Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 714: Vương Mạt thủ đoạn!

Chương 714: Thủ đoạn của Vương Mạt!
“Xem ra nội bộ Vương gia phải có chuyện lớn xảy ra rồi……” Trong mắt Vương Càn Khôn hiện lên vẻ suy tư.
Chuyện thế lực chi chủ cùng tộc lão tranh giành quyền chưởng khống gia tộc, từ trước đến giờ chưa từng có. Dù sao, thế lực chi chủ đều là lớp trẻ, thực lực linh dị mạnh nhất cũng chỉ là Tứ Chú mà thôi. Trước mặt tộc lão, không có chút sức chống cự nào. Nhưng bây giờ, thế lực chi chủ Vương gia là Vương Mạt, cũng không phải hạng tiểu bối Tứ Chú nữa… “Nhị thúc, đi thông báo cho các tộc lão kia họp đi!” Lúc này, Vương Thanh lại hưng phấn ra mặt, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện không có cơ hội xoay chuyển, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, cha hắn lại quay về! Xem ra đây chính là ý trời...
Hắn không biết, Vương Mạt trở về không phải là tình cờ mà là do Trương Thanh Đạo thông báo...
“Nhóc con, ngươi vội vàng như vậy, không sợ cha ngươi đánh không lại ba vị tộc lão à?” Vương Càn Khôn nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ kỳ lạ.
Thằng nhóc này đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà… “Sợ gì chứ, cha ta không thể thua được!” Vương Thanh bĩu môi, hắn hoàn toàn tin tưởng cha mình.
“Nhìn hắn tự tin như vậy, ngược lại là chắc không có vấn đề gì…” Vương Càn Khôn khẽ gật đầu rồi lập tức đứng dậy, đi thẳng đến chỗ ba vị tộc lão ở.
“Nhị thúc, đợi ta chút, cùng đi!” Vương Thanh vội vàng đuổi theo.
Bây giờ cha hắn đã về, trong nháy mắt hắn đã cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, ngay cả bước chân cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Ta dựa vào…” Đi được hai bước, Vương Thanh chợt khựng lại, nhăn nhó mặt mày, trông như bị táo bón vậy.
“Sao thế?” “Đau trứng…” “……” Vương Càn Khôn giật giật khóe miệng, nói: “Ai bảo nhóc con ngươi bước chân to vậy?” “……” Rất nhanh, hai người đã đến nơi tộc lão ở.
Lúc này, ba người Vương Dương Kiệt đang bàn chuyện phát triển của Vương gia trong tương lai.
“Ba vị tộc lão, gia chủ mời ba vị đến đại sảnh nghị sự, nghe nói có chuyện quan trọng cần thương lượng...” Vương Càn Khôn cúi đầu, lên tiếng nói.
Giọng điệu của hắn không cứng rắn như Vương Mạt.
Dù sao hắn chỉ là Tam Chú, nhỡ trêu vào tộc lão nổi giận, hắn sẽ không gánh nổi đâu...
“Đến đại sảnh nghị sự?” Dù Vương Càn Khôn có nói giọng điệu bình thản thì vẫn khiến ba vị tộc lão cau mày.
Họ đã biết Vương Mạt quay về, đang đợi đối phương đến bái kiến họ.
Dù sao ba người họ là tộc lão xuất thế, Vương Mạt là vãn bối, đương nhiên phải đến chào hỏi một tiếng.
Mà nhân tiện họ cũng sẽ nói chuyện về chuyện giao quyền với đối phương… “Vậy mà không chủ động đến đây.” Vương Dương Kiệt cau mày, trong mắt thoáng nét khó chịu.
“Hắn đã không đến thì chúng ta cứ đợi vậy...” Vương Vũ không phải hạng người dễ nói chuyện, trực tiếp từ chối Vương Càn Khôn.
Lúc này, Vương Thanh vừa ưỡn lưng, đang muốn nói vài lời ngông cuồng.
Nhưng một vị tộc lão khác đã giành nói trước:
“Chúng ta cứ đi xem sao, dù gì chúng ta cũng có chuyện muốn nói, dù sao rồi cũng phải đến đại sảnh nghị sự.” Nghe vậy, Vương Dương Kiệt suy tư một lúc, rồi cũng công nhận lời kia có lý.
Dù sao chuyện giao quyền như này chắc chắn phải tiến hành ở đại sảnh nghị sự.
Vị tộc lão kia lại nói:
“Chúng ta cũng cần nhanh chóng hiểu rõ tình hình của Vương gia hiện tại, điều này có lợi hơn cho việc chúng ta lên kế hoạch phát triển trong tương lai, không thể chậm trễ được.” Vừa nói, Vương Dương Kiệt và Vương Vũ đều tán đồng gật đầu.
Mặc dù ba người bọn họ đã xuất thế được vài ngày, nhưng căn bản vẫn chưa rõ về tình hình Vương gia.
Mà không phải là họ chưa từng tìm người Vương gia hỏi thăm, muốn biết về thực lực tổng thể của Vương gia, có bao nhiêu tài sản linh dị, mở bao nhiêu cửa hàng, lợi nhuận hàng năm,… Nhưng cho dù họ hỏi thế nào, đối phương cũng không cho câu trả lời trực tiếp mà chỉ nói tất cả phải chờ gia chủ trở về rồi nói tiếp...
Việc này khiến cho ba người thực lực thông thiên nhưng không có biện pháp, không thể nào đi ép cung người trong nhà mình được… “Nếu vậy thì chúng ta đi xem!” Vương Dương Kiệt cũng là người quyết đoán, lập tức đứng dậy, mang theo hai vị tộc lão đi thẳng đến đại sảnh nghị sự.
“Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt!” Vương Thanh thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Một bên Vương Càn Khôn ôm chung tâm trạng, cũng đi theo...
Tại đại sảnh nghị sự, Vương Mạt mặt thong dong, ánh mắt thâm thúy, khiến người khác hoàn toàn không thể biết hắn đang nghĩ gì.
Vào lúc này, Cửa chính đại sảnh bị đẩy ra, ba vị tộc lão bước vào.
“Tộc lão tới rồi sao? Mời ngồi...” Vương Mạt cong khóe miệng cười, mở lời nói.
Còn bản thân thì không đứng dậy đón tiếp mà cứ vậy bình tĩnh ngồi tại vị chủ vị.
Điều này làm ba vị tộc lão sững sờ, tiếp theo là có chút không vui, mơ hồ cảm thấy mình bị đối phương hạ thấp một bậc.
Ba người liếc nhìn nhau, nhưng cũng không vội bộc phát mà tùy ý ngồi xuống.
Vương Dương Kiệt mỉm cười, vẫn giữ phong thái, nói:
“Tiểu Mạt, lâu vậy con mới về nhà, chắc ngày thường rất bận.” Ông ta tươi cười hỏi han vãn bối.
Về vai vế thì Vương Mạt đúng là thấp hơn đối phương, nhưng ngược lại không để ý mà cười đáp:
“Vì gia tộc bôn ba thôi, quen rồi.” Một giây sau, không đợi các tộc lão mở miệng, hắn tiếp tục nói:
“Nếu ba vị biết thời gian của ta eo hẹp, vậy chúng ta cũng không cần dài dòng, đi thẳng vào vấn đề đi!” Ba người Vương Dương Kiệt không nói gì mà lặng lẽ đợi đối phương mở lời.
“Chuyện các vị muốn liên thủ cùng các thế lực Lục gia, ta đã biết.” Vương Mạt thần sắc bình thản, thản nhiên nói:
“Chuyện này không có bất cứ khả năng nào!” Lời này vừa nói ra, ba người Vương Dương Kiệt đều biến sắc mặt.
Họ vừa mới quyết định, đã bị đối phương phủ định, chẳng khác gì tát vào mặt ba người họ sao?
Nhất thời, mặt ba người đều trở nên âm trầm!
Vương Dương Kiệt cũng bắt đầu nói giọng khó chịu, chậm rãi lên tiếng:
“Chúng ta đã thỏa thuận với sơn chủ Bạch Trần Sơn rồi, chuyện này không thể rút lui, nếu không thế lực khác sẽ cho là Vương gia chúng ta lật lọng!” “Đối với người làm ăn thì đây là tối kỵ!” “Tộc lão suy nghĩ nhiều.” Nghe vậy, Vương Mạt cười nói:
“Trên đường trở về, ta đã gặp người Bạch Trần Sơn kia, đã nói rõ là cự tuyệt chắc chắn rồi, cho nên các vị không cần phải lo lắng gì cả.” Ba người nghe vậy, trong mắt lộ rõ sự tức giận.
Vừa mới trước đó họ còn đáp ứng đối phương, kết quả một giây sau đã bị Vương Mạt thay đổi quyết định.
Điều này người ngoài sẽ nghĩ, tộc lão bọn họ còn không bằng một thế lực chi chủ là vãn bối, Nếu để chuyện này truyền đến tai những thế lực khác, mặt mũi của họ có mà nát bét… “Nhưng hắn về sau vẫn có thể cáo tri với những người khác!” Vương Vũ mặt mày tối sầm, nói:
“Đến lúc đó trong mắt các thế lực khác, Vương gia chúng ta sẽ là một gia tộc không có thành tín, vậy thì sau này làm ăn linh dị thế nào được nữa?!” “Tộc lão quá lo lắng, chuyện này sẽ không xảy ra đâu.” Vương Mạt mỉm cười.
Một giây sau, Thần sắc của hắn hơi động, trong nháy mắt từ đạo cụ chứa đồ lấy ra một quả cầu hình bóng đen, trực tiếp bày ở trên bàn hội nghị.
Mà khi nhìn rõ bóng đen ấy, sắc mặt ba người Vương Dương Kiệt lập tức thay đổi!
Thứ bày trên mặt bàn lại là một cái đầu người!
Chính là của sơn chủ Bạch Trần Sơn vừa rời đi không lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận