Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 35: Nếu là không bệnh, có thể hay không lại đi hai bước?

Chương 35: Nếu không có bệnh, có thể đi thêm hai bước được không?
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, lúc này trong khách sạn, mọi người đã tụ tập ở tầng một, vẻ mặt ai nấy đều bối rối, thậm chí đã có người bắt đầu viết di thư…
"Theo kế hoạch ban ngày!"
Bạch Uyên cùng mấy người không có thời gian an ủi mọi người, chuẩn bị bắt đầu dẫn dụ quỷ xuất hiện.
"Được!"
Chu Hàn ba người gật đầu, nói:
"Bạch ca, nhất định phải cẩn thận!"
Bạch Uyên không nói nhiều thêm, quay người bước đi, một mình đi lên tầng hai.
Lúc này hành lang tầng hai không một bóng người, chỉ có ánh đèn lờ mờ hai bên, nhìn có chút đáng sợ, "Để ca ca xem rốt cuộc ngươi là thứ quỷ gì…"
Bạch Uyên, trong ba lô đựng máu gà trống, vẻ mặt hờ hững, một mình vào phòng, hơn nữa lại chính là phòng Lưu Vọng đã ở tối qua!
Không thể không nói, cái bệnh tình này của hắn quả thật khiến hắn vô cùng tự tin…
Ban ngày cục trị an đã đến, mang xác Lưu Vọng đi, đồng thời dọn dẹp hiện trường, thậm chí còn sạch sẽ hơn những phòng khác.
Dù sao thì Bạch Uyên tuy bệnh nhưng cũng không có thói quen cùng xác chết chung phòng.
"Cứ xem đêm nay."
Bạch Uyên nằm trên giường, trong mắt lộ vẻ suy tư.
Hắn chủ động đứng ra làm mồi nhử, không phải vì muốn làm anh hùng, mà là chuẩn bị bắt lấy hai con quỷ tinh kia!
Hắn tuy không phải người có linh lực quỷ, nhưng biết đâu mặt quỷ có thể nuốt chúng?
Hơn nữa một mực trốn tránh cũng chẳng ích gì, như hắn đã nói ban ngày, bọn họ đều bị con quỷ này để ý, sớm muộn cũng sẽ đến lượt hắn.
Thay vì sợ hãi rụt rè, chi bằng đánh cược một lần!
"Ta hiện tại tố chất thân thể cường đại, thêm cả máu gà trống làm môi giới…"
Trong lòng Bạch Uyên suy tính: "Nếu có thể đánh tan được phòng thủ của con quỷ này, chỉ sợ một mình ta cũng có thể giết được nó!"
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, thời gian cũng từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh đã đến nửa đêm mười hai giờ. Ngay lúc Bạch Uyên vừa chợp mắt, trên lầu vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng bước chân!
Hắn có thể chắc chắn, trên lầu không có một ai!
Lúc này tiếng bước chân, tự nhiên chỉ có một khả năng!
Đến rồi, nó đến rồi…
Bạch Uyên lặng lẽ mở mắt, tâm thần tĩnh lặng, không chút dao động, chẳng phải xem ai sợ trước sao, ta đây bệnh thần kinh còn sợ ngươi à?
Mà ngay lúc này, tiếng bước chân trên lầu dần dần đi xa, tựa như đã rời đi. Nhưng Bạch Uyên không cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy, vẫn im lặng chờ đợi. Quả nhiên, tiếng bước chân vừa biến mất lại vang lên rõ ràng, hơn nữa xuất hiện ở ngoài hành lang, "Nó đang hướng về phía ta…"
Bạch Uyên ánh mắt trầm tĩnh, nhìn về phía cửa phòng mình, như thợ săn, im lặng chờ đợi.
Khi quỷ chưa hiện hình, mọi động tác của hắn đều vô ích, thậm chí sẽ khiến mình sợ hãi.
Cuối cùng không tìm được vị trí của quỷ, bản thân sẽ hoảng loạn, một khi đã sợ, trận cờ này sẽ rơi vào thế hạ phong. Hắn vẫn bình thản nằm trên giường, im lặng lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng rõ, như thể con quỷ đã lướt qua cửa chính, len lén vào phòng, "Tới rồi."
Ngực Bạch Uyên đột nhiên ấm lên, báo hiệu quỷ đã đến gần!
Lúc này, tiếng bước chân rõ ràng vang lên bên tai, như có người đang đi đi lại lại bên giường hắn. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa sổ, trên mặt đất trong phòng không có ai đi lại, nhưng tiếng bước chân không nhanh không chậm không ngừng vang lên, Cảnh tượng như vậy, nếu là người thường có lẽ đã sớm tinh thần sụp đổ, không thể kìm nén nổi sự sợ hãi, một khi lộ ra sợ hãi, đó chính là thời điểm con quỷ ra tay giết người!
Bất quá Bạch Uyên vốn có bệnh, đương nhiên là không có phản ứng gì, thậm chí còn muốn cười…
Nửa ngày sau, tiếng bước chân trở nên dồn dập, đợi mãi không thấy Bạch Uyên sợ hãi, con quỷ dường như có chút nóng nảy…
"Anh bạn à, theo tôi nghĩ, anh không nên vội!"
Ngay lúc này, Bạch Uyên im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, một câu nói làm tiếng bước chân khựng lại, con quỷ này cũng bị làm cho không biết nói gì…
Lúc này, Bạch Uyên lại tự nói:
"Ngoài ra, sàn nhà lạnh như vậy, anh không đi giày à?"
"??"
Quỷ lại một lần nữa ngơ ngác, bày biện cảnh khủng bố suốt nửa ngày, lại nhận được một câu nói thế này?
Tình huống mẹ nó là như thế nào?!
"Tôi có dép lê đây, nếu không anh dùng tạm nhé?"
Bạch Uyên chậm rãi đứng dậy, cầm đôi dép lê của mình lên, nhưng vì không có tiếng bước chân nên hắn cũng không biết vị trí chính xác của con quỷ.
"Nếu anh không có bệnh, có thể bước thêm hai bước được không, tôi không nhìn thấy anh."
"…"
Quỷ lại lần nữa ngây người, theo đối phương thấy, biết rõ nó là quỷ, mà lại không hề sợ hãi?
Không phải, kịch bản đâu phải như thế này…
"Thật sự có bệnh? Không đi được à?"
Nghe thấy câu này, quỷ theo bản năng bước một hai bước, tựa như muốn chứng minh mình không có bệnh…
Trong phòng yên tĩnh, tiếng bước chân lại vang lên, "Anh đúng là đi thật này!"
Ánh mắt Bạch Uyên như điện, hắn ngay lập tức khóa chặt vị trí của lệ quỷ, tay phải đã sớm dính đầy máu gà trống ngay lập tức đánh tới!
Trong lòng hắn đã có kế hoạch, nếu không chạm được đối phương, vậy chứng tỏ đối phương đẳng cấp cao, vũ khí môi giới truyền thống vô dụng, hắn sẽ giả bộ chào hỏi rồi rút lui. Còn nếu chạm được đối phương, vậy thì hắc hắc…
Cùng với tiếng “bộp”, bàn chân quỷ ngay lập tức bị đánh bay, vì nó xuất hiện cảm xúc kinh ngạc, dẫn đến bản thân bị mất phòng thủ, thực lực giảm sút, thế mà bị Bạch Uyên một quyền làm bị thương.
Cùng lúc đó, máu gà trống bám trên người nó, khiến Quỷ Bước Chân liền bại lộ vị trí.
"Bữa ăn khuya ngon lành, ca ca tới đây!"
Khóe miệng Bạch Uyên nở một nụ cười hiểm ác, trong lòng hắn đã đánh dấu con quỷ kia là con gà yếu, tự nhiên lựa chọn tung ra những đòn đánh mạnh!
Trong chớp mắt, cả người hắn như báo săn mồi, lao ra ngay tức khắc.
"Bữa…bữa ăn khuya?!"
Bước chân quỷ đầu óc choáng váng, lập tức hoảng loạn…
Bạch Uyên nắm lấy cơ hội, trực tiếp thi triển tinh thần bệnh quyền của mình!
Không phải, ta đây là quỷ mà!
Trong lòng nó xuất hiện sự kinh hãi, đồng thời trạng thái bản thân lại càng giảm sút, khiến cho sự thương tổn mà Bạch Uyên gây ra không ngừng tăng lên. Trong chớp mắt, một tiếng rít gào mang theo sự sợ hãi truyền ra, bước chân quỷ đã sợ hãi, bắt đầu chạy trốn ra khỏi phòng, nhưng tốc độ của nó không nhanh, thêm vào đó trên người dính máu gà trống, căn bản là không thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch Uyên…
Sợ hãi thật sự là điểm yếu lớn nhất của quỷ, khi nó đã sợ hãi, kết quả đã được định đoạt…
Bạch Uyên ra tay tàn nhẫn, rất nhanh bước chân quỷ đã bị trọng thương, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ quỷ dị đầy sợ hãi…
"Để cho mày cứ mỗi ngày hại người, còn làm ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của ca!"
Bạch Uyên khóe miệng mang theo nụ cười hung ác, một quyền lại một quyền oanh kích ra, nhất định phải đánh cho nó tan xác!
Ngay lúc này, ở cầu thang tầng một, ba người Chu Hàn đang hướng lên lầu, Theo như đã hẹn trước, cứ cách một khoảng thời gian họ sẽ lại kiểm tra xem tình hình của Bạch Uyên, để phòng có chuyện gì xảy ra.
Vừa lên tới tầng hai, vẻ mặt Chu Hàn liền chấn động, ngay lập tức nghe được tiếng đánh nhau từ phòng của Bạch Uyên, "Không ổn, Bạch ca gặp nguy hiểm, nhanh cứu người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận