Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 18: Tới từ quan phương thông báo

Chương 18: Thông báo từ chính quyền
Sáng sớm hôm sau, Bạch Uyên ngáp một cái, vì chuyện tối qua mà hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Lúc này, phần lớn học sinh cũng mệt mỏi rã rời, ngoài việc ngủ không đủ giấc, chủ yếu nhất là họ còn sợ hãi về mặt tâm lý. Chuyện này có lẽ là lần đầu tiên phần lớn mọi người nhìn thấy xác chết, huống chi còn là gặp phải chuyện kỳ dị như vậy.
Tối qua có thể ngủ được, chủ yếu là những người có tố chất tâm lý tốt nhất.
"Bạch ca, cậu nói vụ việc của chúng ta lần này có thể sẽ gây xôn xao trên mạng không?"
Lúc này, Cao Nghĩa ở cùng phòng tiến đến gần.
Bọn họ đã thấy nhiều vụ quỷ dị trên mạng như vậy, ai có thể ngờ, tối qua bọn họ cũng sẽ trở thành nhân vật chính của sự kiện...
"Còn phải xem có ai đăng lên mạng không."
Bạch Uyên nhún vai, nói: "Nhưng bây giờ trên mạng nhiều chuyện kỳ dị thế, vụ của chúng ta chắc không gây ra được sóng gió gì đâu."
Vu Vĩnh cũng không để tâm nói: "Kệ đi, miễn là sống được là tốt rồi."
"Cậu chắc là chúng ta sống được tới sao?"
Trong mắt Cao Nghĩa vẫn còn chút sợ hãi, câu này vừa thốt ra, mọi người đều rùng mình, họ không cho rằng cứ rời khỏi tòa ký túc xá kia là sẽ an toàn, chuyện giày thêu là ví dụ rõ nhất.
Cậu nghĩ nó đã đi rồi, có lẽ nó đang ở ngay cạnh cậu đấy...
"Lạc quan lên."
Bạch Uyên nhún vai nói: "Hơn nữa, cả tòa ký túc xá nhiều người thế, chưa chắc nó đã để ý tới cậu."
tử đạo hữu bất tử bần đạo đúng không…
"Cũng đúng."
Vu Vĩnh gật đầu, trong lòng tạm thời nhẹ nhõm.
"Mấy cậu biết thân phận của người chết không?"
Ngay lúc này, một bạn cùng phòng khác đi đến.
Mọi người lắc đầu, lúc đó học sinh đã sợ tới mức ngây người, hoàn toàn không có can đảm nhìn mặt xác chết.
Mà Bạch Uyên thì ngược lại có can đảm, thậm chí còn quan sát một hồi, còn thiếu chụp ảnh chung, đáng tiếc hắn không biết đối phương...
"Tớ nghe ngóng được, là Bành Trần lớp ba."
Cao Nghĩa nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
"Lúc đó bạn cùng phòng của hắn căn bản không biết hắn ra khỏi ký túc xá, mà cửa ký túc xá từ đầu đến cuối đều chưa từng mở ra."
Câu nói này càng làm cho bọn họ tin rằng đây là một vụ việc linh dị.
"Tớ định tạm thời về nhà học."
Lúc này, Vu Vĩnh mặt đầy sợ hãi nói: "Ở lại ký túc xá, chết lúc nào cũng không biết."
"Còn mấy cậu?"
"Tớ cũng vậy, tối qua tớ đã gọi điện cho bố mẹ rồi, sáng mai họ sẽ đến đón tớ."
"Bạch ca, cậu về nhà hay là ở lại?"
Chu Hàn nhìn về phía Bạch Uyên.
"Ta à? Về nhà trước đã."
Bạch Uyên cũng không muốn ở lại ký túc xá, lỡ đâu bị để ý tới thật thì hắn không chắc sống nổi.
"Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau về nhà nha."
"???"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói: "Không phải, cậu không về nhà cậu à?"
"Không về!"
Ánh mắt Chu Hàn kiên định, đã quyết tâm ôm chặt đùi Bạch Uyên.
"Không phải, hai thằng con trai ở cùng nhau không hay lắm đâu..."
Bạch Uyên thở dài, nói: "Ảnh hưởng tới danh tiếng của ta đó."
"Ba mẹ tớ mỗi tháng cho tớ ba ngàn tiền sinh hoạt, tiêu không hết..."
"Đừng nói nữa, về nhà với ta!"
"???"
Chu Hàn hơi ngạc nhiên, nói: "Ca, không phải cậu không thích người khác giúp cậu sao?"
"Cái này gọi là giúp ư? Ta đây là bảo vệ cậu!"
Bạch Uyên nghĩa chính nghiêm từ nói: "Thu chút phí bảo hộ cũng không quá đáng chứ?"
"... "
Chu Hàn vội lắc đầu: "Không quá đáng, hoàn toàn không quá đáng!"
Lúc này, các học sinh lũ lượt rời khỏi cung thể thao, hướng về phía lớp học, đương nhiên, bọn họ không phải vì học, sau chuyện này rồi mà còn học hành, thế thì đúng là nghịch thiên…
Mọi người định trước hết xin phép thầy cô cho về nhà, trường này không thể ở lại được nữa rồi...
Có lẽ vì tình huống đặc biệt, trường học cũng không ngăn cản, lỡ có chuyện gì nữa thì chẳng ai gánh trách nhiệm được.
...
Giữa trưa, Bạch Uyên và Chu Hàn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc, về đến nhà Bạch Uyên.
"Ca, tớ đã nói với bố mẹ rồi, quãng thời gian này sẽ ở cùng cậu học tập."
Chu Hàn thoải mái nằm trên ghế sô pha, nói:
"Vừa hay tớ có thể phụ đạo cậu học."
"Có thể dẹp đi."
Rất nhanh, hai người bắt đầu cuộc sống ở nhà của Bạch Uyên.
Dù bây giờ chưa biết quy luật của các sự kiện kỳ dị, nhưng theo lẽ thường mà nói, chỉ cần không chạy lung tung thì tỷ lệ gặp chuyện cũng không lớn.
Trừ khi bọn họ thật sự quá xui xẻo...
...
Thời gian một tuần lại trôi qua nhanh chóng, may mắn là, những người từng trải qua sự kiện xác chết ở ký túc xá trước đó không có ai gặp chuyện gì nữa. Điều này có nghĩa là không ai bị ma quỷ để ý đến. Nhưng trên mạng thì các vụ việc kỳ dị lại liên tục xuất hiện, chính quyền thậm chí đã có chút không thể kiểm soát nổi.
Và theo sự gia tăng của những vụ khủng bố, cả nước bắt đầu rơi vào khủng hoảng...
Thậm chí có người còn nghi ngờ chính quyền đã bị lệ quỷ khống chế, đây cũng là lý do tại sao đến giờ vẫn không có bất kỳ thái độ nào.
Nhưng hôm nay vào giữa trưa lúc mười hai giờ, một tin tức từ chính quyền lan truyền khắp cả nước, gây nên sóng gió lớn!
"Bạch ca, mau đến xem này! Chính quyền ra thông báo rồi!"
Lúc này, Chu Hàn đang ngồi trước máy tính xách tay, thần sắc kích động, vội vàng gọi Bạch Uyên.
Nghe vậy, Bạch Uyên cũng đi đến gần, trong mắt có vẻ tò mò.
Hai người tập trung xem, một hồi lâu, hai người nhìn nhau, rồi cùng im lặng.
Chính quyền đã thừa nhận thế giới đang có biến đổi, yêu cầu mọi người cố gắng ở nhà làm việc và học tập, ngoài ra buổi tối không nên ra ngoài.
Thứ hai là kêu gọi người dân không hoảng sợ, chính quyền đang nỗ lực giải quyết các sự việc đặc biệt. Thứ ba là thiết lập một số điện thoại đặc biệt, nếu thật sự gặp sự việc kỳ dị thì có thể gọi điện cầu cứu.
"Ca, thấy sao?"
"Xem ra tình hình có chút nghiêm trọng..."
Bạch Uyên sờ cằm, trong mắt có vẻ suy tư, thông báo của chính quyền tuy sơ sài nhưng vẫn có thể thấy rõ, ít nhất trong thời gian ngắn các vụ việc kỳ dị sẽ không kết thúc, nếu không cũng không cần phải thông báo đặc biệt.
"Chúng ta cứ tiếp tục nằm im trước đã."
Bạch Uyên nhìn con gà máu ở bên cạnh, lẩm bẩm:
"Ngươi giúp ta hỏi thăm chút, ở Bình An có ai trúng tà hay các tin tức liên quan không?"
Hung quỷ thì sẽ giết người, còn loại quỷ yếu gà trước kia thì hình như không hại đến tính mạng người, chỉ dọa người hoảng sợ thôi.
Kế hoạch hiện tại của hắn là mượn quỷ yếu gà, rồi thay thuốc cho mặt quỷ, từ từ nâng cao thực lực của mình.
Tuy hắn không sợ quỷ nhưng cũng không chủ động đi tìm hung quỷ, lỡ đánh không lại thì sao...
"Thế giới linh dị quả nhiên bắt đầu phủ xuống toàn diện rồi, chính quyền cũng không giải quyết được sao..."
Hắn còn tưởng rằng chính quyền có thể nhanh chóng trấn áp linh dị, như vậy hắn có thể tiếp tục quỹ đạo cuộc đời ban đầu của mình, rồi rảnh thì bắt ít quỷ yếu gà kiếm thêm tiền thay thuốc, nhưng bây giờ xem ra, ý tưởng tốt đẹp của hắn đã thất bại rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận