Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 7: Ăn quỷ mặt quỷ?

Chương 7: Ăn quỷ mặt quỷ?
Bạch Uyên thầm mắng một tiếng, đem máu chó mực trên tay bôi lên ngực, muốn xua đuổi đối phương, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
"Một chút cũng không sợ?"
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, bắt đầu nhanh chóng suy tính.
Rất nhanh, con quỷ bị thương nặng kia bị nuốt chửng gần như không còn, hoàn toàn biến mất trong thân thể Bạch Uyên.
Về phần mặt quỷ màu máu, cũng biến mất không thấy tăm hơi, phảng phất chưa từng xuất hiện.
Lúc này, Bạch Uyên cũng không màng đến biến thái hay không, trực tiếp xốc áo lên, bắt đầu sờ soạng khắp người, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Lưu Bán Tiên thấy hành động biến thái của Bạch Uyên, trong lúc nhất thời không khỏi lùi lại mấy bước. Xốc áo mình lên, dùng tay dính đầy máu chó vuốt qua vuốt lại, cái này mẹ nó không phải biến thái thì là gì?!
Thằng này không lẽ bị quỷ nhập vào người rồi… “Cái...Bạch ca...” Lúc này, Lưu Bán Tiên muốn thăm dò tình hình, “Ừ?” Bạch Uyên đột nhiên quay đầu lại, nói tiếp:
“Lão Lưu, mau giúp ta tìm đồ trên người!” Dứt lời, hắn liền cởi áo mình, trần trụi thân mình dính đầy máu, hướng Lưu Bán Tiên tới gần, “…” Trong lòng Lưu Bán Tiên run lên, thậm chí còn sợ hơn lúc nãy thấy quỷ… “Tìm... tìm cái gì...” “Tìm cái mặt quỷ vừa rồi!!” “…” Hai chân Lưu Bán Tiên run lên, đã muốn rút lui… “Mau tìm đi, ta không đùa!” “Vậy, các ngươi cứ tự nhiên, chúng ta không quấy rầy.” Lúc này, người phụ nữ trung niên ôm đứa bé rời khỏi phòng, cũng kinh hồn táng đởm. Thằng này sao còn đáng sợ hơn cả quỷ… Mười phút sau, hai người tỉ mỉ tìm kiếm một hồi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, phảng phất cái mặt quỷ kia chưa từng tồn tại.
“Vào trong cơ thể của ta rồi?” Bạch Uyên gãi đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
“Thôi vậy.” Hắn thở dài, chỉ có thể coi như thôi, đồng thời mặc áo vào.
Chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không quan trọng.
Hơn nữa vừa nghĩ đến sắp có một khoản thù lao phong phú, trong mắt hắn lại có chút hưng phấn.
“Lão Lưu, chuyện thù lao…” Bởi vì lúc nãy hắn bôi máu chó lên mặt, giờ mở miệng cười, thoáng chốc liền tràn ngập cảm giác kinh dị.
Lưu Bán Tiên không nhịn được lùi lại một bước, nói:
“Thù lao gì? Chẳng phải ta đến giúp thôi sao?” “EQ cao thế hả?!” Bạch Uyên vỗ vai hắn, nói: “Nhưng nói gì thì nói, máu chó mực của ngươi lập công, tám hai phần nhé!” “Bạch ca, không cần, máu chó mực đó không đáng bốn ngàn.” “Ta nói là ngươi hai phần!” Bạch Uyên trừng mắt liếc hắn một cái, nói tiếp: “Mặt khác, ngươi mẹ nó sau này có thể đừng mua đồ chơi đồ lậu không?” “Thì không phải nó tiện ư…” Hai người cười nói, liền rời khỏi gian phòng.
Lúc này, người phụ nữ trung niên đã sớm chờ ở gian phòng, trong mắt tràn đầy cảm kích. Con trai chị cuối cùng cũng hồi phục bình thường...
“Hai vị đại sư, cảm ơn hai người!” Người phụ nữ xúc động, thậm chí không nhịn được muốn cúi đầu ngay tại chỗ.
“Chuyện nhỏ thôi.” Bạch Uyên lắc đầu, nhíu mày nói: “Chúng ta không làm hư chuyện này, làm cho thực tế đi, nhận tiền!” Thấy vậy, người phụ nữ vội vàng lấy ra năm ngàn tệ đã chuẩn bị sẵn.
“Nếu như còn vấn đề gì, trực tiếp đến cầu vượt tìm lão Lưu.” “…” Lưu Bán Tiên tái mặt, tìm ta làm gì… “Cảm ơn hai vị.” Người phụ nữ vui vẻ, không ngờ lại còn có dịch vụ hậu mãi.
Bạch Uyên gật đầu một cái, từ nhỏ hắn đã hiểu một đạo lý, muốn làm tốt việc buôn bán, thái độ phục vụ đương nhiên phải chu đáo.
Dưới ánh mắt của người phụ nữ, hai người rời khỏi nơi này.
“Lão Lưu, ngươi một nghìn tệ.” Bạch Uyên cũng thực hiện đúng lời hứa, đưa cho lão Lưu phần thù lao đáng được.
“Bạch ca, cảm ơn…” Lưu Bán Tiên giờ phút này lông mày nhướn lên, nói: “Ngươi nói không hay hai ta tiếp tục hợp tác?” “Chẳng phải chúng ta luôn hợp tác sao?” “Ta nói là trừ tà đó, việc này kiếm nhiều tiền hơn so với bày sạp.” “Có thể dẹp đi a.” Bạch Uyên lắc đầu, ngược lại không bị tiền tài làm mờ mắt, tuy là hôm nay lão Lưu có công lớn nhờ máu chó mực, nhưng chủ yếu nhất là, con quỷ kia quá yếu!
Trừ việc hù dọa người khác, nó dường như không có chút công kích mạnh nào, còn cái mặt quỷ trong cơ thể hắn, lại càng không thể trông cậy, bắt đầu đã giả chết, đợi đến lúc địch bị thương nặng rồi ra ngoài kiếm ăn.
Nhìn cũng không phải thứ gì tử tế...
“Thật không làm?” Lưu Bán Tiên vốn còn muốn ôm một cái đùi to, hôm nay Bạch Uyên rõ ràng là phát huy thần uy.
“Không làm! Ta không sợ quỷ, nhưng ta sợ bị ngươi hại chết!” Từ chuyện hôm nay, Bạch Uyên đã hiểu sâu một đạo lý, Lão Lưu là cái hố lớn… “…” Khóe miệng Lưu Bán Tiên giật giật, có cần nói trực tiếp vậy không?
“Hôm nay kiếm được tiền, hai huynh đệ chúng ta làm vài chén chứ?” “Lão Lưu, ông hơn ta tận bốn mươi tuổi rồi, ca cái gì chứ…” “Hai ta mỗi người nói một lời được rồi, ngươi gọi ta đại gia, ta gọi ngươi là ca, không v·a c·hạm đi.” Lưu Bán Tiên sờ lên mũi, nói: “Sau này còn phải dựa vào Bạch ca bao bọc…” Trước đây, ông ta chỉ tin vào lời đồn về linh dị, dù trong lòng tin, nhưng chưa từng được thấy.
Từ khi trải qua chuyện ngày hôm nay, ông ta đã có thể xác nhận.
Giờ kết giao với Bạch Uyên, lỡ mình số nhọ gặp lại quỷ, chẳng phải là có người chống lưng ư… “Uống chút cũng được… Nhưng nói trước, theo luật AA!” “Được thôi.” Hai người tìm một quán nướng ven đường, xem như hiếm hoi được xa xỉ một lần.
Dù sao với hoàn cảnh kinh tế của bọn họ, ăn nướng uống bia là chuyện khá hiếm.
Qua vài chén rượu, quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, coi như là đã từng cùng bày sạp, cùng uống rượu, còn cùng… bắt quỷ kết giao.
“Đúng rồi lão Lưu, ta chuẩn bị ngày mai giải quyết hết đồ đạc, sau này không bày sạp nữa.” “Không bày nữa?” “Giờ là thời điểm then chốt, phải bận học.” Hôm nay lấy được hơn bốn ngàn tệ tiền thù lao, cộng thêm tiền tiết kiệm ở nhà, ít nhất cũng đủ cho Bạch Uyên tiêu trong một thời gian.
“Được rồi, vậy cái chỗ sạp bên cạnh, ta không để cho ngươi nữa.” Trong mắt Lưu Bán Tiên có chút thất vọng, dù kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút trống rỗng.
Huống chi vất vả lắm mới có thể ôm một cái đùi to, kết quả thoáng chốc lại muốn chia ly.
Bạch Uyên thấy vẻ mặt của đối phương, cười nói:
“Ta cho ngươi số điện thoại, nếu có chuyện gì thì gọi cho ta là được, ta ban ngày không nghe máy được, buổi tối với cuối tuần thì được.” “Tốt!” Nghe xong lời này, sắc mặt Lưu Bán Tiên tươi tỉnh lại, nỗi thất vọng trong lòng cũng tan biến không ít.
“Lão Lưu, ông không phải luôn thích câu hữu duyên gặp lại sao? Hôm nay tích cực xin số điện thoại thế?” “Ấy…” Lão Lưu ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta chẳng phải rất nhanh thức thời ư? Hữu duyên không đáng tin cậy, có điện thoại mới đáng tin!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận