Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 158: Lưu bán tiên cầu cứu!

Chương 158: Lưu bán tiên cầu cứu!
"Ta muốn giá cả bình thường!" Bạch Uyên nói thẳng: "Giá thị trường thu mua là bao nhiêu, thì cho bấy nhiêu!" "......" Vương Thanh lắc đầu, nói: "10 khối quỷ tinh." "Chỉ có ngần ấy à?" "Ca, đây chỉ là cho một chú Quỷ Linh nhân dùng, 10 khối đã không phải là một con số nhỏ." "......" Bạch Uyên khựng lại, hắn nhờ cờ bạc mà dễ dàng thắng gần ba mươi khối quỷ tinh, bây giờ quả thật là thấy có chút ít với 10 khối quỷ tinh. Nhưng cờ bạc chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, đối với Quỷ Linh nhân bình thường mà nói, đây đã là một cái giá cả cực cao.
Dù sao bọn họ ở lớp đặc biệt đều là Quỷ Linh nhân tài năng, nhưng vẫn phải dành dụm hơn 3 tháng mới có thể có 10 khối quỷ tinh.
"Được thôi." Bạch Uyên gật đầu một cái, nói:
"Ta làm thế nào để đưa cho ngươi?" "Ngươi nói một chút địa chỉ cụ thể, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến liên hệ với ngươi." "Ta đang ở số năm Bình An thị." Bạch Uyên gật đầu một cái, nói tiếp: "Bất quá có khả năng không, quỷ tinh này của ngươi có thể cho ta trước không?" "Không thể." "......" "Đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng." "Đi." Bạch Uyên gật đầu một cái, cũng liền ngắt liên lạc với Vương Thanh.
"10 khối quỷ tinh bỏ túi, cũng không tệ." Tâm trạng hắn vui vẻ, chỉ cần chờ chuyên gia Vương gia liên hệ hắn là được rồi...
Lại một ngày tự tra tấn tu luyện, Bạch Uyên bây giờ đã có thể nắm giữ nửa phần mười sức mạnh di động, tuy không bằng Vương Ly ba phần, nhưng đã sớm bỏ xa những quỷ linh sinh còn lại...
Nếu cho hắn thêm chút thời gian, đuổi kịp Vương Ly cũng không phải không có khả năng...
Buổi tối, Bạch Uyên trở về ký túc xá, nằm trên giường xem tiểu thuyết, đồng thời âm thầm chờ đợi nửa đêm đến.
Quả nhiên, 12 giờ vừa đến, Bạch Uyên lập tức tiến vào không gian Quỷ Kiểm, "10 khối quỷ tệ sao?" Hắn nhìn lên trời, chỉ thấy nữ quỷ mang hài thêu hoa, cho hắn 10 khối quỷ tệ, "Ít nhất là đủ tiền sinh hoạt một tháng của quỷ đầu người..." Bạch Uyên tâm tình vui vẻ, đồng thời yên lặng chờ viên thuốc rơi xuống.
Và ngay lúc này, trên không trung rơi xuống một viên thuốc màu đỏ rực cực lớn, vừa vặn lơ lửng trước mặt Bạch Uyên, "Đến rồi!" Tinh thần của hắn khẽ động, chạm vào viên thuốc trước mắt, đồng thời một dòng tin xuất hiện trong đầu:
"Giáng xuống một mảnh quỷ hỏa thiêu đốt tất cả..." "Hả?" Bạch Uyên khựng lại, không ngờ tin tức trong đầu lại đơn giản như vậy.
"Vậy là xong? Không phải là ăn thuốc à..." Chân mày hắn hơi nhíu, trong mắt có một chút thất vọng, lẩm bẩm:
"Chỉ một món đồ chơi như vậy, có thể có uy lực gì?" Hắn đánh giá miếng thuốc to màu đỏ chói trong tay, trong lòng có suy xét.
Nhưng nghĩ đến là do Quỷ Kiểm sản xuất, trong lòng hắn tin chắc, hẳn không phải là loại thuốc bỏ đi...
"Thiêu đốt tất cả, nghe có vẻ trâu bò..." Bạch Uyên tự lẩm bẩm: "Có thể thiêu chết được con nữ quỷ chống ô giấy đó không?" Dù coi như có chút ghét bỏ, nhưng hắn vẫn cẩn thận cất vào, thứ này không phải dùng trực tiếp, nhưng vào thời điểm then chốt, có lẽ có thể bảo mệnh...
"Cũng coi như là có một lá bài tẩy bảo mệnh..." Hắn cất vào hành trang, rất nhanh liền ngủ say...
......
Ngày hôm sau, Bạch Uyên đang đi đến lớp học thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
"Hiệu suất của Vương gia cao như vậy sao?" Hắn vốn cho rằng người của Vương gia đến lấy giày thêu nhưng thông báo trên điện thoại lại khiến hắn có chút bất ngờ.
"Thiên Kiều Lưu Bán Tiên? Sao lại đột nhiên gọi điện cho ta..." Bạch Uyên nhíu mày, ngược lại vẫn nhận cuộc gọi, "Uy, lão Lưu..." "Bạch ca, cứu ta!" "......" Bạch Uyên khựng lại, sao vừa kết nối đã kêu cứu...
"Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói..." Hắn thấy giọng đối phương bối rối, phảng phất gặp phải chuyện gì kinh khủng.
"Ta bị lệ quỷ quấn lấy, mau cứu ta..." Âm thanh Lưu Bán Tiên đứt quãng, còn có nhiều tạp âm, tiếp đó dường như bị quấy nhiễu rồi, trực tiếp bị cúp máy.
"Hử?" Bạch Uyên khựng lại, lẩm bẩm: "Tình huống khẩn cấp vậy sao?" "Vấn đề là, ngươi cũng nói rõ đi!" Khóe miệng hắn giật giật, mình lại không có phương pháp đặc biệt gì, quỷ mới biết ngươi ở đâu...
Và ngay khi hắn đang lẩm bẩm chửi rủa thì điện thoại nhận được tin nhắn, chỉ thấy Lưu Bán Tiên trực tiếp gửi cho hắn một tin nhắn định vị, rồi không còn tin gì nữa.
"Hử? Lão Lưu, nói rõ tình hình đi!" Bạch Uyên vội vàng nhắn tin hỏi.
Nhưng Lưu Bán Tiên lại im lặng không nói một lời, dường như đã ngắt kết nối.
Hắn hơi nhíu mày, tiếp đó lại gọi điện thoại nhưng vẫn không ai bắt máy.
"Lại ở Đại Phàm thị..." Bạch Uyên nhìn địa điểm trên tin nhắn, lâm vào suy tư.
Đại Phàm thị tuy cũng là một thành phố thuộc Giang Ninh Tỉnh, nhưng cách Bình An thị cả trăm km, "Lão Lưu chạy xa vậy làm gì?" Bạch Uyên lẩm bẩm: "Không lẽ là lừa đảo à?" Lão Lưu luôn ở cầu vượt xem bói, bình thường sẽ không chạy xa như vậy, ít nhất Bạch Uyên chưa từng thấy.
"Đến cầu vượt xem xét trước đã..." Bạch Uyên xoay người rời trường, thẳng đến cầu vượt Bình An thị.
Bây giờ hắn là học sinh lớp đặc biệt, muốn xin nghỉ chỉ cần nói với Vương Ly một tiếng là được, chỉ cần không trễ hẹn nhiệm vụ linh dị mỗi tháng, thì mỗi ngày không đến lớp cũng không sao.
Rất nhanh, Bạch Uyên đi tới cầu vượt, bây giờ là buổi sáng, Lưu Bán Tiên tự nhiên không có bày sạp, nhưng lại có không ít quầy bán đồ ăn sáng.
Ánh mắt hắn khẽ động, nhìn một người quen, "Chú Trần, Lưu Bán Tiên hai hôm nay có ra quầy không?" Người bán bánh rán là một bác lớn tuổi, ngoài bán bánh buổi sáng thì buổi chiều cũng bán ở đây, đương nhiên là biết động tĩnh của Lưu Bán Tiên.
"Mấy hôm trước đã không thấy ra rồi." Chú Trần lắc đầu, nói: "Ta nghe nói hắn nhận được một mối lớn, phải đi chỗ khác xem phong thủy cho người ta." Bạch Uyên vội vàng hỏi:
"Thành phố nào?!" "Hình như là... Đại Phàm thị." "......" Bạch Uyên trong lòng trầm xuống, xem ra cuộc gọi kia là thật...
"Được, cảm ơn." Hắn mang theo suy tính rời khỏi cầu vượt.
"Lão Lưu lúc đó nói chuyện hoảng loạn như vậy, lại còn mất sóng, e là đang ở hiện trường linh dị..." "Chỉ có điều, nếu đúng là như vậy, với sức mạnh linh dị, không có lý gì có thể gọi điện thoại được..." Hắn vẫn duy trì tỉnh táo, lẩm bẩm:
"Chỉ có một khả năng, đó là lệ quỷ cố ý để lão Lưu gọi được, hoặc, đó chính là do lệ quỷ gọi!" "Về mục đích, e rằng là câu cá, muốn dẫn càng nhiều người đến..." Bạch Uyên nhíu mày, nếu đúng là lão Lưu gọi, thì cũng có nghĩa là đối phương tạm thời sẽ không sao, nhưng nếu là do lệ quỷ gọi, thì lão Lưu e là lành ít dữ nhiều...
"Không được, ta phải đi Đại Phàm thị xem, sống chết thế nào cũng phải làm cho rõ!" Trong lòng hắn hạ quyết định, liền bắt xe đến ga tàu.
Bây giờ hắn không có một chút thông tin gì, mạo muội đi tới kỳ thực không phải một quyết định đúng đắn, nhưng lão Lưu trước đây đã tốt với hắn, nếu không ở bên cạnh người đó bán bùa bình an, cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn, điều này khiến Bạch Uyên nhớ kỹ một phần tình này.
Hắn sờ lên ba lô của mình, lẩm bẩm:
"Nếu đúng là quỷ dữ, thì đốt cho mày một mồi lửa luôn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận