Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 596: hỏng, thật muốn xong......

Chương 596: Hỏng rồi, thật sự xong mất...... “Việc bà cụ qua đường lúc đèn đỏ là do Bạch Ca làm, ta chỉ là g·i·ế·t vài người, cũng đâu có gì là thất đức đi......” Giờ phút này, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tư duy của Chu Hàn có chút lệch lạc. Nhưng dù hắn có suy đoán thế nào cũng không thể ngờ được, kẻ cầm đầu muốn g·i·ế·t mình, lại đang nằm im trong quan tài của hắn...... Dù bộ xương Quỷ Vương ẩn mình rất kỹ, nhưng mỗi khi Chu Hàn dùng chú thuật, vách quan tài sẽ rung lên một chút, tự nhiên cũng có một chút khí tức quỷ dị tràn ra, con Tuyết Quỷ Tứ Chú nhận ra đầu tiên. Một con đại quỷ bị thương nặng, không chỉ là cám dỗ đối với Quỷ Linh Nhân, mà cũng rất hấp dẫn đồng loại lệ quỷ. Giờ phút này, trong mắt Tuyết Quỷ, Chu Hàn giống như đang khiêng một bàn tiệc thịnh soạn. Còn đám lệ quỷ khác thì bị Tuyết Quỷ dùng quỷ kỹ mạnh mẽ khống chế. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, đa số lệ quỷ vẫn chưa trở thành quỷ nô... Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, Chu Hàn đã có chút không chịu nổi… “Mẹ kiếp, cứ tiếp tục thế này thì không có đạo cụ linh dị nào mất...” Chu Hàn cau mày, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách, tìm đường chạy trốn. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã tiêu hao rất nhiều đạo cụ linh dị. Cũng may, giao ước linh dị hắn ký kết ban ngày, cho phép sử dụng đạo cụ linh dị trong không gian công cộng, nếu không thì hắn thực sự không chống đỡ nổi. Rất nhanh, thần sắc Chu Hàn khẽ động, chợt nghĩ ra biện pháp, hắn nhìn bóng đêm mịt mờ xung quanh, cất giọng hô lớn: “Bạch Ca, cứu mạng với......” “......” Đám lệ quỷ phía sau dù không hiểu hành vi của hắn, cũng không hề giảm tốc độ truy đuổi. Ngay lúc Chu Hàn hô to cứu mạng, con ngươi của hắn co rút, nhìn về phía trước. Hắn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ, che ô, cứ thế đứng yên nhìn hắn. Chu Hàn lập tức cảm thấy không ổn. Một giây sau, tiếng mưa rơi lộp bộp vang lên bên tai, Chu Hàn da đầu đột nhiên lạnh toát, bản năng sờ lên đỉnh đầu, trong chốc lát, mặt hắn trắng bệch. Đầu hắn đang dần tan ra như tượng sáp, mà bản thân hắn lại không hề cảm thấy đau đớn. Nếu không chạm vào sớm, có lẽ hắn đã biến thành một vũng thịt nát rồi… Lúc này, Chu Hàn không chần chừ, lấy ra một lá bùa màu vàng, xé nát trong chớp mắt. Ánh sáng vàng chói lòa bao phủ lấy cơ thể hắn, đồng thời ngăn lại cơn mưa quỷ dị từ trên trời. Chỉ chậm trễ một chút như vậy, lũ lệ quỷ sau lưng đã đuổi kịp, đồng thời phóng ra quỷ kỹ. Bất đắc dĩ, Chu Hàn chỉ còn cách tiếp tục sử dụng đạo cụ linh dị để chống cự. Còn Bạch Uyên ở phía xa thì nhận thấy đạo cụ trong không gian giao ước linh dị đang giảm đi nhanh chóng, bọn hắn không hề tiếc mà tràn đầy lo lắng. Dựa theo tính cách của Chu Hàn, nếu không gặp nguy hiểm tính mạng thì chắc chắn sẽ không hoang phí đạo cụ linh dị như thế. Nhất thời, cả ba bộc phát ra linh lực mạnh mẽ hơn, mong nhanh chóng đến được vị trí của Chu Hàn. Bạch Uyên cũng từng nghĩ sẽ để Quỷ Kiểm mở một lối đi, đưa bọn họ dịch chuyển tức thời đến chỗ Chu Hàn. Nhưng vì tuyết rơi cản trở, mở đường còn tốn thời gian hơn bọn hắn tự chạy đến... Dù sao học phủ có diện tích lớn, nhưng là Tam Chú Quỷ Linh Nhân, tốc độ của họ rất đáng kinh ngạc. "Chẳng lẽ vừa đột phá Tam Chú, đã phải bỏ mạng rồi..." Lúc này, Chu Hàn vừa chống lại một đợt tấn công của lũ lệ quỷ, trong lòng không khỏi nảy ra ý nghĩ đó. Đạo cụ linh dị trong giao ước đã sắp hết, nếu không có đạo cụ trợ giúp, hắn hoàn toàn không trụ được. Quan tài đen của hắn vốn dùng để tấn công chứ không phải để phòng ngự, dù có xen lẫn quỷ vật... “Bạch Ca bọn họ chắc chắn sẽ đến, cố thêm chút nữa...” Chu Hàn giờ phút này trong lòng rất sợ hãi nhưng không hề tuyệt vọng, hắn tin Bạch Uyên sẽ tìm tới. Lũ lệ quỷ phía sau dù đáng sợ, nhưng dựa vào thủ đoạn của Bạch Uyên, nhất định sẽ có cách đưa bọn họ chạy thoát. Nghĩ đến đây, Chu Hàn ép bản thân bộc phát linh lực mạnh mẽ hơn, tốc độ cũng tăng vọt lên. Tuyết Quỷ lơ lửng giữa không trung có vẻ mất kiên nhẫn, nhìn vào chiếc quan tài đen của Chu Hàn, trong lòng thèm muốn nuốt chửng nó. Nó không ngờ lại gặp được một con đại quỷ bị thương nặng ở đây. Cũng tại thực lực nó không đủ, không thể cảm nhận được Quỷ Kiểm trong cơ thể Bạch Uyên, nếu không nó sẽ còn kinh ngạc hơn nữa… Đương nhiên, theo thực lực của nó, cũng không nuốt được Quỷ Kiểm... Vào khoảnh khắc này, đôi mắt trắng dã của Tuyết Quỷ lóe lên ánh sáng quỷ dị. Tuyết lớn trên trời dần dần biến đổi, lặng lẽ nhuốm một màu máu, lần này thật sự đã biến thành mưa hoa máu. Chỉ trong chớp mắt, tuyết lớn bay tán loạn xung quanh Chu Hàn trở nên đỏ như máu, quỷ dị vô cùng. Chu Hàn đang chạy trốn không khỏi cảm thấy nặng nề trong lòng: “Không hay rồi...” Những bông tuyết khác thường trở nên vô cùng đáng sợ, dễ dàng xé nát kim quang trên người hắn. Một đạo cụ linh dị trị giá mấy trăm quỷ tinh cứ thế biến mất. Mất đi lớp phòng ngự kim quang, thân thể hắn ngay lập tức bị lộ ra. Từng bông tuyết quỷ dị rơi lên người hắn, khiến da thịt của hắn lập tức rách toạc, miệng vết thương càng bị linh lực ăn mòn. May mắn hắn đã là Tam Chú, nhờ vào bất tử thân mà nhanh chóng hồi phục vết thương. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc như vậy đã khiến hắn hao phí một phần mười linh lực. “Không được rồi, không chống đỡ được mất, đau quá!” Chu Hàn mặt nghiêm nghị, liên tiếp lấy ra mấy đạo cụ linh dị hệ phòng ngự. Hắn không chần chừ, trực tiếp dùng hết. Hắn biết những thứ này rất đắt tiền, nhưng trước tiên phải vượt qua được kiếp nạn này đã, sau đó sẽ bù đắp cho ba người Bạch Uyên sau… Trong chớp mắt, được đạo cụ phòng ngự gia trì, xung quanh thân thể Chu Hàn xuất hiện vài luồng khí tức linh dị, thuận lợi ngăn cản được thế công. Thấy vậy, lòng hắn không khỏi nhẹ nhõm thở ra. Nhưng ngay trong tích tắc, một tiếng vỡ tan vang lên, khiến thần sắc hắn thay đổi: “Một đạo cụ đã biến mất rồi sao?” Thần sắc của hắn chấn động, con ngươi co rút. Vừa rồi chỉ mới vài giây ngắn ngủi mà một đạo cụ linh dị Tam Chú đã bị phá hủy. “Cấp bậc chênh lệch quá lớn sao?” Ánh mắt hắn đảo nhanh, lập tức nghĩ ra vấn đề, dù hắn đã tung ra nhiều đạo cụ linh dị, nhưng toàn bộ đều là cấp bậc Tam Chú, muốn chống lại công kích Tứ Chú vẫn là quá miễn cưỡng. Trong khoảnh khắc, nhìn những bông tuyết đỏ như máu đầy trời, trong lòng Chu Hàn có một vòng tuyệt vọng, lẩm bẩm: “Hỏng rồi, thật sự xong mất……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận